Chú Rể Câm – Chương 8

8

 

"Vợ à, hôm nay thể hiện thế nào?"

 

Tôi mỉm lườm một cái: "Cũng không tệ lắm."

 

Tống Thành toe toét: "Thế thì tối nay em phải nghe lời !"

 

"Chỉ có thế thôi à?"

 

"Để lát nữa cho em biết thế nào là ‘không tệ’!"

 

Tôi chỉ biết bật trước sự trẻ con của .

 

---

 

Sau khi giải quyết xong chuyện của Nhậm Vi Vi và Trần Tuấn Vũ, tôi và Tống Thành cũng yên tâm đi hưởng tuần trăng mật.

 

Để bù đắp sự tiếc nuối về hôn lễ, chúng tôi tổ chức một lễ cưới nhỏ trên bãi biển ở nước ngoài.

 

Lần này, Tống Thành chuẩn bị rất kỹ lưỡng, thậm chí còn ba vệ sĩ bảo vệ, bất kỳ ai có hành đáng nghi sẽ bị đưa đi ngay.

 

"Tại sao lại phải ? Không phải lần nào cũng có người đến hôn lễ đâu."

 

"Không , bị ám ảnh rồi. Phòng hơn chữa."

 

Tôi nhướn mày: "Em đã là vợ rồi, có hay không tổ chức hôn lễ đâu quan trọng?"

 

Anh đứng phía sau tôi, chỉnh lại khăn voan: "Không , vợ phải kết hôn thật hạnh phúc.

 

"Lần này chỉ có em, , và mục sư, coi như trong nước đã thề với tổ tiên. Còn bây giờ ở nước ngoài, lại thề trước Chúa.

 

"Cả thế giới, từ cổ chí kim, đều biết chúng ta là một đôi."

 

Tôi không nhịn

 

Biển xanh trời xanh, ánh nắng rực rỡ, chồng tôi đứng phía sau chỉnh lại khăn voan cho tôi – thật tốt đẹp biết bao.

 

Hôn lễ nhỏ lần này diễn ra rất suôn sẻ, và Tống Thành vô cùng vui vẻ.

 

Chúng tôi đi chơi khắp nơi ở nước ngoài, cả hai đen đi trông thấy, rồi mới trở về.

 

---

 

Mẹ chồng lái xe ra sân bay đón chúng tôi. Trên đường về, bà hỏi Tống Thành:

 

"Mẹ nghe con bảo Trần Tuấn Vũ nghỉ phép rồi?"

 

Tống Thành gật đầu: "Sao ạ? Anh ta tìm mẹ à?"

 

"Không, mẹ muốn nhắc con, đã không dùng người ta nữa thì đừng để họ còn liên quan đến công ty.

 

"Nếu sau này vì mềm lòng mà bị thiệt, con đừng nhận mẹ là mẹ, mẹ không chịu nổi mất mặt đâu."

 

Tôi nghĩ, việc Tống Thành trở thành " rể câm" chắc không hẳn là ngẫu nhiên, mà có phần liên quan đến cách giáo dục trong gia đình.

 

Ngồi cạnh, tôi khúc khích, mẹ chồng qua gương chiếu hậu cũng mỉm

 

"Tô Tô à, đừng lo. Nếu con trai mẹ sản, mẹ nuôi con. Mẹ còn đáng tin hơn nó nhiều."

 

"Vậy con cảm ơn mẹ trước ạ."

 

Tống Thành "hừ" một tiếng: "Sao? Chồng không phải người nhà, còn mẹ chồng mới là người thân à?"

 

"Ít chia rẽ quan hệ mẹ con tụi tôi đi!"

 

---

 

Mẹ chồng thế, tuy Tống Thành không đáp lại rõ ràng đã ghi nhớ.

 

Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp xong đồ đạc, Tống Thành nghịch điện thoại một lúc rồi

 

"Trần Tuấn Vũ với Nhậm Vi Vi đang nhau rồi."

 

"Hả?" 

 

Hai người đó mà đến với nhau? Đúng là "trời định một đôi."

 

"Nhậm Vi Vi đồng ý sao?"

 

"Chuyện lần trước, vì nể Trần Tuấn Vũ đã theo bao năm, chúng ta không kiện ta. Thế là họ thành một cặp.

 

"Nói chung, nếu hai người họ đương tử tế, không chuyện nữa, thì cũng chẳng gì. Nhưng nếu còn dám đụng đến em, sẽ cho họ biết thế nào là trời cao đất dày."

 

Đôi lúc, tôi tự hỏi có phải Tống Thành từng là dân chị không.

 

Tôi hờ hững hỏi: "Vậy sau khi nghỉ phép, còn cho Trần Tuấn Vũ quay lại không?"

 

Tống Thành thở dài: "Quay lại hay không thực ra cũng như nhau, giờ mấy dự án của ta đều do người khác rồi. Cứ đợi xem đã."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...