Chú Rể Câm – Chương 5

 

5

 

Cô Vương ở tầng dưới nhà tôi gặp tôi, vẻ mặt hơi lúng túng: 

 

“Tô Tô này, chồng cháu ở nhà không?”

 

“Anh ấy sắp về rồi, vừa đi ạ.”

 

Cô Vương gật đầu: “À, đàn ông thì phải giữ cho chặt.”

 

Tôi mơ hồ đáp: “Vâng, vâng, đúng ạ.”

 

Cô Vương thở dài: “Cháu ngốc quá không hiểu gì cả.”

 

“Cô Vương, ạ?”

 

Cô còn chưa kịp trả lời, bỗng một chai nước khoáng mở nắp bị ném vào lưng tôi, ướt cả quần.

 

Tôi giật mình quay lại, thấy một đứa trẻ đang toe toét tôi.

 

“Đồ đàn bà xấu xa, đáng đời!”

 

Mẹ nó đứng cách đó vài bước, nghe không gì, còn lườm tôi một cái.

 

“Chị dạy con kiểu gì ?”

 

Người phụ nữ nhếch môi: “Nhà tôi sống đàng hoàng, không như mấy con hồ ly tinh cướp chồng người khác.”

 

Tôi tức muốn tiến lên lý lẽ thì Vương kéo tôi lại: 

 

“Tô Tô, chồng chị ta ngoại bỏ vợ, đáng thương lắm, cháu đừng nổi giận.”

 

“Chồng chị ta ngoại liên quan gì đến cháu? Sao lại bắt cả thế giới chịu trách nhiệm?”

 

“Đúng , đôi giày của vợ tôi là tôi mua đấy, giá 1 vạn 2, con chị ướt rồi định đền thế nào?”

 

---

 

Tống Thành đúng lúc tới, bước nhanh đến đứng sau lưng tôi.

 

Người phụ nữ thấy , có chút hoảng loạn, dù sao hai cánh tay đầy hình xăm của cũng trông đáng sợ.

 

“Đền tiền? Đền cái gì mà đền, mắng hồ ly tinh là đúng rồi.”

 

Tống Thành định tiếp thì tôi kéo lại, lạnh lùng hỏi: “Chị ai là hồ ly tinh?”

 

“Không phải thì ai? Cướp trai người khác còn huênh hoang.”

 

Cô Vương thở dài, lấy điện thoại ra cho tôi xem: 

 

“Cô không ở nhóm cư dân này. Hôm qua có người đăng đoạn chat với trai , bảo quen nửa năm, cuối cùng trai lại cưới .”

 

Tôi lướt qua điện thoại, nhận ra ngay ảnh đại diện của Nhậm Vi Vi.

 

Người này thật là đeo bám dai dẳng.

 

“Bây giờ hết rồi chứ?”

 

Người phụ nữ vẫn tiếp tục giọng mỉa mai. Tôi bảo Vương thêm tôi vào nhóm, đồng thời chụp lại toàn bộ đoạn chat.

 

Tống Thành điện thoại, mặt càng lúc càng tối sầm, nghiêm giọng với người phụ nữ:

 

“Tô Tô tôi ba năm, chúng tôi kết hôn hợp pháp, đúng quy trình.

 

“Con chị sai, chị phải chịu trách nhiệm. Đừng tưởng mình bất hạnh thì có thể trút giận lên người khác. Vợ tôi không phải ai cũng có thể bắt nạt.”

 

Người phụ nữ thẹn quá hóa giận: “Anh chẳng qua đang bênh hồ ly tinh thôi!”

 

“Câm miệng.” 

 

Tôi lạnh lùng : “Tôi đã ghi âm lại rồi. Nếu chị còn tiếp tục vu khống, tôi sẽ dùng bằng chứng kiện chị.”

 

“Cô dọa ai?” 

 

Miệng chị ta không sợ, giọng đã nhỏ hơn nhiều.

 

“Hoàn cảnh của chị rất đáng thương, điều đó không cho phép chị tấn công người khác. Là mẹ, chị nên gương cho con, dạy nó phân biệt đúng sai, thay vì kéo nó vào cảm tiêu cực của chị.”

 

“Giả tạo!” 

 

Người phụ nữ kéo con mình rời đi rất nhanh. Tôi cảm ơn Vương rồi quay về nhà, không còn tâm trạng đi siêu thị nữa.

 

Vào nhà, Tống Thành lẽo đẽo theo sau muốn gì đó thấy mặt tôi, không dám mở miệng. Đến khi vào trong, mới nhỏ giọng:

 

“Vợ ơi, chuyện này nhất định xử lý ổn thỏa!

 

“Xử lý không xong thì em cứ vứt vào bồn tắm rùa cũng .”

 

Tôi lườm một cái, mặt lại càng bực mình: 

 

“Ngày mai đi phẫu thuật cho em, càng xấu càng tốt. Suốt ngày dụ dỗ ong bướm, cuối cùng em lại phải chịu trận.”

 

Tống Thành nghiêm túc

 

“Được! Mai theo ý em, gắn miệng lên trán, mắt lên cằm, em bảo sao .

 

“Tất cả là lỗi của . Bảo bối, đừng giận mà. Giận sẽ có nếp nhăn, không đáng đâu.

 

“Tối nấu gà hầm nấm cho em. Mẹ mang đến con gà sạch, em chỉ việc ăn, còn đi giải quyết họ cho em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...