3
Sáng hôm sau, Tống Thành còn đang ngủ, tôi dậy trước để rửa mặt.
Đêm phòng hôm qua, Tống Thành hưng phấn ra mặt, ngồi cả đêm tìm xem kẻ nào dám hoại hôn lễ của mình. Đến 3 giờ sáng, khi tôi dậy đi vệ sinh, vẫn ngồi trên sofa, mặt mày nghiêm túc gõ bàn phím.
Có chồng như thế, thật đáng sợ.
Đánh răng xong, vẫn chưa dậy, tôi cầm điện thoại lên thì thấy có một lời mời kết trên WeChat gửi từ nửa đêm.
Ảnh đại diện là bóng lưng của một . Bằng trực giác của phụ nữ, tôi nghĩ đây là đã cướp rể hôm qua.
Cô ta nhắn: “Cô không muốn biết chồng đã gì với tôi sao?”
Tôi đồng ý kết , và ngay lập tức nhận tin nhắn, dường như ta đang ngồi chờ tôi.
“Tôi là Nhậm Vi Vi, cũ của Tống Thành.”
Tôi gửi một dấu hỏi.
“Cô có muốn xem cuộc trò chuyện giữa tôi và chồng không?”
Nghe , tôi hơi khó hiểu. Tống Thành vẫn trò chuyện với ta?
“Dù ép ta kết hôn thì sao? Chồng vẫn phải dỗ dành tôi cả tối qua. Cảm giác tân hôn mà phải ngủ một mình không dễ chịu nhỉ?”
Tôi điện thoại, chìm vào suy nghĩ.
Chồng mới cưới của tôi còn đang ngủ, mà tôi lại phải đối chất với cũ của ấy sao?
Càng nghĩ càng tức.
“Tống Thành!”
Tôi hét lên một tiếng, giật chăn của Tống Thành. Anh lờ mờ mở mắt, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Sao thế vợ?”
Tôi lạnh lùng , khoanh tay đứng trước giường, xuống : “Bạn cũ của hôm qua dỗ dành ta cả buổi tối.”
Tống Thành suy nghĩ một lúc xem “ cũ” nào, khuôn mặt thoáng qua vẻ mờ mịt, rồi bật dậy:
“Cô ta bị điên à?”
Đúng , tôi cũng nghĩ Nhậm Vi Vi bị điên.
Hiểu rõ Tống Thành, tôi biết không đời nào lén tôi dỗ dành cũ. Ngay cả đi uống rượu với bè, còn phải chuẩn bị tâm lý ba ngày mới dám với tôi.
Cảm ơn mẹ chồng đã dạy con tốt. Gậy đánh sói quả thực không khiến tôi thất vọng. Chút nữa tôi sẽ đặt một cái.
Anh vò đầu tóc rối bù, vẻ mặt nghiêm túc : “Đưa điện thoại đây.”
Tôi nhướn mày, đưa điện thoại cho : “Sao? Đối chất ngay tại chỗ?”
Tống Thành không , mở khung chat với Nhậm Vi Vi. Cô ta vẫn không ngừng gửi tin nhắn, kèm theo ảnh chụp màn hình.
Vừa gửi vừa chế giễu tôi: “Dù và ta đã đăng ký, tôi vẫn có cách giành lại ấy.”
Gương mặt Tống Thành càng xem càng đen, bấm gọi ta.
“Sao? Không chịu đựng nổi nữa?”
“Không chịu nổi cái đầu ấy.”
Tống Thành một câu, tiếp tục: “Cô bị vấn đề thần kinh à?
“Có bệnh thì đến bệnh viện chữa, đừng tôi thấy buồn nôn. Tôi và có quan hệ gì đâu? Nếu còn quấy rối vợ tôi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Tống Thành! Anh quên tối qua dỗ tôi thế nào rồi sao?”
Tống Thành tức giận thở phì phò: “Tôi dỗ ? Cô nằm mơ chưa tỉnh à? Cô sao so với vợ tôi? Tôi bỏ vàng để đi dỗ đống rác như sao?”
Chồng tôi rất giỏi nghệ thuật ngôn từ.
“Cô mà còn quấy rầy chúng tôi, tôi sẽ tự gọi điện cho bố , hỏi ông ấy đã dạy con thế nào.”
Nhậm Vi Vi khóc lóc cúp máy, Tống Thành vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, chưa nguôi giận.
Người thứ ba lên sân khấu, chọc tức nam chính phát điên.
Tôi lắc đầu , kỹ lại những bức ảnh ta gửi.
Đúng là tin nhắn đầy cảm của ta với một người đàn ông. Nhưng kỹ ảnh đại diện của người đó, đúng là ảnh của Tống Thành.
Ồ, thật bất ngờ.
Tôi mở trang cá nhân của ta, định tìm thêm chi tiết thì phát hiện mình đã bị xóa kết .
“Chồng, xem cái ảnh này, đúng là mà?”
Bạn thấy sao?