10
Sáng hôm sau, Tống Thành dẫn đội đi rất sớm.
Cuộc đấu thầu bắt đầu lúc 10 giờ. Mặc dù tôi ở nhà, cũng thấy căng thẳng.
10 giờ 15 phút, tôi nhận một cuộc gọi từ số lạ.
"Tô Tô, rất nhanh thôi, chồng sẽ mất hết tất cả."
Lại là cái bóng ma Nhậm Vi Vi.
Tôi lập tức bật chế độ ghi âm. Có rất ít kẻ ngu ngốc đến mức vội vàng khoe khoang trước khi sự việc ngã ngũ, nên gặp một người thì phải tận dụng.
"Cô có muốn tôi phát trực tiếp không? Để xem Tống Thành sản như thế nào.
"Hồi trước các người dám nhục tôi, giờ tôi sẽ khiến trả giá gấp trăm gấp nghìn lần.
"Lần này, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi!"
Tôi cạn lời: "Cô và Trần Tuấn Vũ học gì thế?
"Quay clip ngắn à? Có cần tôi thêm âm thanh không?
"Nếu không cần não thì đem tặng cho người cần đi."
Nói xong tôi cúp máy. Ở bên Tống Thành lâu, trình độ châm chọc của tôi đã tăng vọt.
Chiều một giờ, Tống Thành gọi điện cho tôi:
"Vợ à, giữ tiền của em mà tiêu, mọi chuyện bên này đều ổn, chồng sẽ tiếp tục kiếm tiền nuôi em!"
Tôi gửi bản ghi âm cuộc gọi của Nhậm Vi Vi cho Tống Thành. Anh nhận không gì. Đến tận tối muộn mới về nhà.
"Vợ ơi, cả xấp tài liệu đã bị đổi thành giấy trắng."
Tôi không biết phải an ủi thế nào, chỉ rót một cốc nước ấm.
Anh nhạt, có chút chua xót: "Không ngờ cuối cùng lại phải dùng đến xấp tài liệu đó."
"Anh định gì tiếp theo?"
"Theo quy trình. Anh đã báo cảnh sát rồi."
Tống Thành , giọng mỉa mai: "Trần Tuấn Vũ cũng khôn lắm, không tự đi lấy, mà bảo Nhậm Vi Vi đổi tài liệu."
"Camera giám sát quay rõ từng chi tiết. Trần Tuấn Vũ biết giá trị của tài liệu này, nếu không khiến hai người đó phải đền đến mức không còn gì để mặc, không mang họ Tống."
Cảnh sát đã bắt đầu điều tra Nhậm Vi Vi. Tống Thành bảo, không lâu nữa Trần Tuấn Vũ cũng sẽ bị kéo vào cuộc.
"Cậu ta nhận hối lộ không phải lần đầu. Trước đây không muốn tính toán vì đó là chuyện nhỏ, giờ thì tính cả thể."
Anh nhạt: "Đúng là em, tính toán sòng phẳng thật."
Tối đó, Trần Tuấn Vũ gọi cho Tống Thành:
"Anh đã phòng tôi từ trước đúng không?"
"Nếu cậu không có ý tôi, thì tài liệu đó mãi mãi không cần dùng đến."
"Cậu nhận tiền của đối thủ mà tưởng tôi không biết à?"
Trần Tuấn Vũ giọng run rẩy: "Anh đã biết từ trước, vẫn để tôi đi sai đường."
"Anh Thành, không phải người như . Từ khi kết hôn, thay đổi rồi. Anh không còn coi tôi là em nữa."
Tống Thành tức giận: "Cậu coi tôi là em chắc? Bao nhiêu cơ hội tôi cho cậu, cậu đáp lại tôi thế nào?
"Ngay cả loài ăn bám còn có nghĩa hơn cậu! Đừng đổ lỗi cho trời đất nữa. Nếu không phạm pháp, tôi đã đánh cho cậu gãy hết răng rồi!"
Cúp máy, Tống Thành ngồi lặng trên sofa rất lâu, cuối cùng mới thở dài:
"Trần Tuấn Vũ không sai. Anh đúng là chờ cậu ta tự diệt mình."
"Chuyện công ty, cậu ta biết quá nhiều, nên dù cậu ta đi đâu cũng không thể yên tâm.
"Anh và cậu ta sớm muộn gì cũng đến bước này."
Những người lâu năm, cuối cùng cũng khó tránh khỏi lộ rõ dao găm sau lưng.
Bạn thấy sao?