Chú Rể Bỏ Trốn [...] – Chương 8

Ngày về nước.

Tôi không lập tức đến gặp Khải Thâm.

Trại trẻ nơi tôi từng nguyện viên đang kỷ niệm 20 năm thành lập, viện trưởng có gửi mail mời tôi tham dự sự kiện đặc biệt này.

Từ sau khi kết thúc chương trình nguyện, mỗi năm tôi đều gửi một khoản tiền đều đặn để hỗ trợ, nên viện trưởng vẫn luôn rất biết ơn tôi.

Tôi nghĩ ghé qua một lát rồi đi cũng , nên từ sân bay tôi liền chạy thẳng đến đó.

So với trước đây, trại trẻ đã sửa sang lại, tươi sáng và sạch sẽ hơn rất nhiều.

Tôi kéo vali bước vào, không ngờ lại thấy một gương mặt quen thuộc.

Là Triệu Khải Thâm.

Anh ấy… sao lại ở đây?

Tôi nghiêng gương mặt , còn đang trò chuyện với viện trưởng rất vui vẻ. Như cảm ứng ánh , bỗng quay đầu lại.

Khi thấy tôi, lập tức ngừng , bước nhanh tới, rồi dừng lại trước mặt tôi với vẻ thận trọng như sợ đây chỉ là một giấc mơ.

“Văn Văn… em về lúc nào ?”

Tôi chớp mắt, chỉ hỏi một câu: “Không chào đón em sao?”

Anh lắc đầu: “Chào đón chứ… chỉ là giống như đang mơ thôi.”

Tôi tiến đến gần, hơi nghiêng người về phía : “Vậy giờ kỹ lại xem?”

Anh giơ tay giúp tôi chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, khẽ , giọng dịu dàng xác nhận: “Là thật.”

Viện trưởng đi tới, niềm nở bảo: “Tiểu Văn tới rồi à, Triệu còn bảo con đang ở nước ngoài không về cơ đấy.”

Tôi quay đầu Khải Thâm, ánh mắt rõ ràng: Giải thích đi?

Anh chỉ , nắm tay tôi, tay còn lại xách vali, đi theo viện trưởng cùng tham quan những thay đổi của trại trẻ trong nhiều năm qua.

Trên xe trở về.

Tôi ngồi ghế phụ, tò mò đang lái xe.

Không ngờ, Triệu Khải Thâm cũng đều đặn quyên góp cho trại trẻ y như tôi, thậm chí cùng năm bắt đầu.

Bảo sao nơi này thay đổi lớn như , hóa ra là vì đủ kinh phí.

“Vậy… bắt đầu quyên góp sau khi biết em việc đó sao?”

“Ừ.” – Anh gật đầu.

“Vậy… lúc đó đã thích em rồi?”

“Là thầm thích.” – Anh sửa lại.

Tôi xoay người, chống nạnh : “Vậy tại sao chưa từng ?”

Anh về phía trước, từ tốn đáp:

“Khi đó em mới năm nhất, còn quá nhỏ, không muốn phiền em. Sau đó… em có trai rồi, thì càng không thể phiền nữa.”

Tôi bị lời của cho mềm lòng, chẳng biết nên giận hay . Cuối cùng vẫn hỏi:

“Nếu không có màn bỏ trốn trước đám cưới đó, thật sự định im lặng cả đời sao?”

Triệu Khải Thâm mím môi không , biểu cảm của đã thay cho câu trả lời: Phải.

Tôi nghĩ bụng: Người đàn ông này đúng là… đáng chết đi .

Ngay lúc đó, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ táo bạo.

“Anh Triệu này.” – Tôi ho nhẹ một tiếng, “Hôm nay có rảnh không?”

“Anh vừa bảo trợ lý hủy hết lịch hôm nay rồi.” – Anh đáp ngay.

Tôi định thẳng, vừa đến miệng lại đổi lời:

“Vậy thì… tấp xe vào lề một chút đi.”

Anh chẳng hiểu gì vẫn ngoan ngoãn theo.

Tôi hài lòng gật đầu, rồi giả vờ như vu vơ:

“Hay là hôm nay tụi mình đi đăng ký kết hôn luôn đi?”

Vừa , tôi vừa lén quan sát phản ứng của .

Thấy … chẳng đậy?

Tôi bắt đầu xoay xoay dây an toàn trong tay, rồi lúng túng :

“Thôi, nếu không muốn thì coi như em chưa gì.”

“Anh không phải không muốn!” – Khải Thâm như vừa tìm lại tiếng , vội vàng giải thích –

“Chỉ là… mừng quá, nhất thời không phản ứng kịp thôi.”

Tôi một lúc lâu, mới dịu giọng:

“Được rồi, em tha lỗi cho .”

Xe đi một đoạn, tôi phát hiện không rẽ về đường nhà tôi như thường lệ, liền hỏi:

“Ơ? Không để em về nhà lấy hộ khẩu à?”

Khải Thâm bảo tôi mở ngăn tủ trước mặt ra.

Tôi theo, phát hiện bên trong là một cặp tài liệu.

Bên trong là… hộ khẩu và đầy đủ giấy tờ đăng ký kết hôn, sắp xếp gọn gàng.

“Anh chuẩn bị từ bao giờ ?” – Tôi kinh ngạc hỏi.

“Sau hôm lễ cưới, đã giữ lại.” – Anh đáp.

“Ồ~ thì ra là sớm đã có âm mưu rồi hả?”

Anh chỉ mỉm , coi như ngầm thừa nhận.

15

Ảnh cưới mới tinh vừa ra lò.

Trước cổng Cục Dân chính.

Tôi đưa tay ra trước mặt Triệu Khải Thâm, :

“Chúc mừng Triệu 30 tuổi đã toại nguyện rồi nhé.”

Triệu Khải Thâm nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đáp lại:

“Cảm ơn Văn 26 tuổi đã tận phối hợp.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...