Chú Rể Bỏ Trốn [...] – Chương 7

Thái độ của tôi như chọc trúng dây thần kinh của ta.

Cô ta lập tức nhào tới bám vào song cửa sắt, mặt mày vặn vẹo, tay định với vào chụp lấy tôi.

Triệu Khải Thâm nhanh tay kéo tôi lùi lại hai bước, không thèm che giấu sự ghê tởm.

Nguyễn Khiếu càng điên cuồng hơn:

“Văn Quân, tại sao lại nhiều người thích như ? Rõ ràng tôi và Tử Đình ca ca là thanh mai trúc mã, chúng tôi mới là một đôi trời sinh! Tại sao chỉ cần xuất hiện là chiếm hết ánh mắt của ấy? Tại sao chứ? Tôi thua điểm nào?!”

Triệu Khải Thâm lạnh nhạt đáp trả, không thương tiếc:

“Chỗ nào cũng thua.”

“Phụt.” – Tôi không nhịn bật .

Nghe những lời như thế từ miệng Triệu Khải Thâm, thật sự vừa kỳ lạ… vừa khoái chí.

Nguyễn Khiếu bị cho cứng họng vài giây, sau đó lại gào lên:

“Cô biết không?! Tử Đình ca ca sợ tôi hiểu lầm là do tung tin nên đã cho hai bảo vệ giám sát tôi! Anh ấy tốt với như , còn thì sao? Quay lưng cái là lao vào người khác, không thấy có lỗi à? Cô trả lời đi!”

Bảo vệ lập tức chạy tới, khống chế Nguyễn Khiếu đang phát điên.

“Người dân tốt bụng” Triệu Khải Thâm tiện tay gọi điện cho Triệu Tử Đình.

Anh ta vội vàng dẫn người tới, miệng run rẩy mãi mới thốt ra một câu:

“Xin lỗi.”

Nhìn gương mặt ta như già đi cả chục tuổi, có thể thấy thời gian này sống cũng chẳng khá gì.

Trước khi đi, tôi bước đến gần Nguyễn Khiếu.

Lúc này, ta đã bị trói chặt tay chân, miệng bị dán băng dính, chỉ có thể phát ra những âm thanh tức tối mơ hồ.

Tôi cúi đầu, chậm rãi :

“Hồi đó tôi đã tát Triệu Tử Đình một cái. Thật ra cũng định tát một cái cho đủ đôi, vì đây là cái giá mà hai người đáng phải nhận.”

“Nhưng bộ dạng thảm của bây giờ, tôi đột nhiên thấy không cần thiết nữa.”

“Bởi vì còn thê thảm hơn cả tưởng tượng của tôi. Tát … tôi sợ bẩn tay.”

“Cho nên—” tôi thẳng vào đôi mắt đỏ hoe tràn ngập oán hận của ta, vui vẻ vẫy tay,

“Cứ từ từ tận hưởng cái kết cuộc bị cả thiên hạ phỉ nhổ mà đáng nhận đi.”

13

Triệu Khải Thâm chính thức tiếp quản công ty.

cha Triệu hai năm nay bị phát hiện có vấn đề về tim, đã sớm muốn nghỉ ngơi để tĩnh dưỡng.

Cộng thêm những chuyện mà Triệu Tử Đình ra khiến ai nấy đều thất vọng, nên quyền thừa kế rơi vào tay Khải Thâm cũng không có gì lạ.

Tối hôm đó, tôi đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn để chúc mừng .

Thế lại chẳng hứng thú gì, khóe môi gượng gạo nặn ra một câu:

“Cảm ơn, vui lắm.”

Cái gì mà vui chứ, còn giống đang nợ nần chồng chất ngoài xã hội thì có.

Sau đó, dưới sự truy hỏi ráo riết của tôi, mới miễn cưỡng ra nguyên nhân:

“Hôm nay không phải em định bàn chuyện giải trừ hợp đồng sao?”

Tôi gương mặt lúc đó, chẳng hiểu sao lại liên tưởng đến dáng vẻ một chó sói lớn bị bỏ rơi, ánh mắt đầy tủi thân khiến người ta mềm lòng.

Tôi suýt chút nữa đã đưa tay xoa đầu , vẫn cố nhịn, mặt đầy nghi hoặc:

“Em bao giờ là muốn bàn chuyện giải trừ đâu?”

“Anh nghe mà.” – Anh tôi rất nghiêm túc – “Hôm đó em đứng trước cửa chuyện với Kiều Phi, ấy hỏi khi nào với , em bảo ‘đợi thêm một chút nữa’.”

Tôi nhanh chóng lục lại trí nhớ, cuối cùng cũng hiểu đang hiểu lầm điều gì.

Tôi lập tức giải thích:

“Em định là… bài viết em gửi tham dự cuộc thi đã đoạt giải, còn người phụ trách một xưởng sáng tạo quốc tế ý, người ta mời em gia nhập nhóm của họ.”

Ánh mắt Triệu Khải Thâm nghe đến đó liền sáng rực trở lại:

“Vậy là em không định giải trừ hợp đồng?”

Tôi thành thật đáp:

“Ừm… em chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng nếu muốn thì em cũng sẵn sàng, lúc nào cũng có thể giải trừ.”

Vừa dứt câu, tim tôi bỗng hụt một nhịp.

Tôi đưa tay đặt lên ngực, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đang thay đổi.

“Anh không muốn.” – Anh lập tức đáp.

“Còn em thì sao?” – Anh ngược lại hỏi tôi.

Tôi ngước lên, ánh mắt va vào ánh thẳng thắn và chân thành của , nhất thời sững lại, không biết phản ứng ra sao.

Từng lớp cảm bị thấu, bị gạt bỏ, lột trần.

Dường như… tôi đã xác nhận một điều.

“Văn Quân, em muốn giải trừ hợp đồng thật sao?” – Giọng bình ổn mà kiên định – “Anh thì không muốn chút nào, không?”

Câu cuối cùng ấy, rõ ràng rất nhẹ nhàng, lại mang theo một sự cầu khẩn dịu dàng đến mức khiến đầu óc tôi như pháo hoa nổ tung.

Quá gian lận rồi!

Tôi lập tức đẩy ra một chút, cuống quýt gật đầu, năng lộn xộn:

“Ừm ừm , đã cầu xin rồi thì em không giải trừ nữa. Thật ra em vốn cũng không định mà—”

Lời còn chưa hết.

Tôi đã bị ôm chầm vào lòng.

Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ, dồn dập.

Tim tôi cũng không chịu thua, đập theo hỗn loạn đến không thể kiểm soát.

14

Tôi nhận lời mời từ xưởng sáng tạo bên Anh và lên đường sang đó học tập nâng cao.

Mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại vô thức nhớ đến cái ôm hôm ấy.

Không biết Triệu Khải Thâm bắt đầu thích tôi từ khi nào nhỉ?

Là từ trước, hay sau đó mới nảy sinh cảm?

“Hey, cưng ơi, nãy giờ gọi mãi mà không nghe thấy, đang nhớ chồng tương lai à?” – đồng nghiệp tôi trêu chọc.

Tôi chỉ , không phủ nhận.

“Vậy cậu với ấy chưa? Rằng cậu sắp về nước? Lần này studio sẽ mở chi nhánh ở Trung Quốc và giao hẳn cho cậu phụ trách, sếp lớn thật sự rất coi trọng cậu đấy.”

Tôi đáp: “Chưa đâu, tôi định tạo bất ngờ cho ấy.”

“Ồ~ thì tôi đoán ta sẽ vui đến mức ôm cậu ba ngày ba đêm không thả đấy.”

Tôi bị nàng trêu đến đỏ tai, vội tìm cớ chuồn đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...