Hồi đó, Ba tôi bảo tôi đến học hỏi từ Cố Thương Úc.
Vì chuyện đó mà tôi đã khổ sở một thời gian dài.
Kết quả, theo như đám bình luận … tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để mua vui?!
Cố Thương Úc tôi, ánh mắt thâm sâu.
“Tiền đưa cho em không đủ tiêu à?”
Tôi lắc đầu.
“Không phải, em chỉ muốn kiếm thêm tiền để giảm bớt gánh nặng cho thôi.”
Tôi đương nhiên không thể cho ta biết tôi mở công ty là để tuyển trai đẹp.
“Nếu muốn chơi cổ phiếu, tôi có thể dạy em.”
11
Cảm ơn, tôi chẳng muốn học chút nào.
Nhà có một thiên tài chơi cổ phiếu là đủ rồi.
Tôi chỉ muốn ôm chặt đùi tiểu thúc, ấy kiếm tiền, tôi tiêu.
Nhưng Cố Thương Úc không chịu.
Anh ta bắt tôi mỗi ngày phải phân tích biến cổ phiếu rồi đưa ra nhận định của mình.
“Nói xem, cổ phiếu này có xu hướng thế nào?”
“Không biết.”
“Nói lại.”
“Chát!” Một tiếng, thước gỗ rơi xuống.
“Cố Thương Úc! Tôi không phải con nít, không đánh tôi!”
Đúng , nếu trả lời không , tôi sẽ bị .
Giống như giáo viên học sinh, đánh vào lòng bàn tay.
Nhưng Cố Thương Úc, ta đánh…
Tôi ngồi quỳ trên ghế văn phòng, dáng vẻ ngồi có phần lười nhác, máy tính đặt trước mặt.
Cố Thương Úc ngồi trên xe lăn, trong tay cầm cây thước gỗ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gẩy phần tua rua ở cuối thước.
Anh ta chưa từng dịu dàng chạm vào tôi như .
Khuôn mặt Cố Thương Úc bình tĩnh, cẩn thận lắng nghe từng lời tôi bịa ra.
Thỉnh thoảng khẽ nhíu mày, nếu tôi sai điều gì, đôi mắt lạnh lùng ấy sẽ dao đôi chút.
Cây thước sẽ không ngần ngại mà rơi xuống.
Lúc này, thứ duy nhất chứng minh tôi là vợ ấy chính là chiếc nhẫn trên tay ta.
Chứ không phải một học sinh đang khiến ta đau đầu.
Tôi úp mặt xuống bàn, rên rỉ: “Anh không giận à? Không phải đáng lẽ phải bỏ mặc tôi sao?”
“Con không dạy là lỗi của cha, dạy không nghiêm là lỗi của thầy. Hôm nay học không xong, tôi không để em yên đâu.”
Tôi rên rỉ, tiếp tục than vãn, không để ý rằng mình đang mặc váy ngắn.
Yết hầu của Cố Thương Úc khẽ di chuyển, kéo nhẹ cổ áo sơ mi, chống khuỷu tay lên đầu gối, người hơi nghiêng về phía trước.
Cây thước khẽ nâng cằm tôi lên.
“Ngồi ngay ngắn.”
Tôi giật mình nhận ra, lập tức ngồi thẳng lại.
Qua thân hình nghiêng về phía trước của ta, tôi có thể thấy một cảnh xuân thoáng hiện.
Xương quai xanh nối với bờ vai, vừa gợi cảm vừa mê hoặc.
Cây thước vẫn nằm trong tay Cố Thương Úc, ánh mắt ta vô cùng nghiêm túc.
Nếu không đến đôi chân của ta…
Tôi thực sự đã tưởng ta đang nghiêm túc dạy dỗ tôi.
Tôi hiểu rồi.
Dù sao thì đàn ông biến thái, khi não bộ hưng phấn, một số chỗ trên cơ thể…
Tôi uể oải nằm sấp xuống.
Tôi nhớ, trước khi vào công ty, ấy từng dạy ở trường đại học vài tháng.
Lúc đó, phòng học chật kín chỗ, tất cả đều vì gương mặt của ấy mà đến.
Ừm, có mấy lần ấy cũng mặc bộ vest này.
Tan học, một nhóm nữ sinh ríu rít vây quanh ta.
“Giáo sư, có thể cho em xin phương thức liên lạc không?”
……
Tôi chợt lóe lên một ý tưởng.
Cố hạ giọng mềm mại: “Giáo sư, tha cho em không?”
“Chát!”
Thước gỗ lại một lần nữa rơi xuống.
Tôi đau đến mức bật ra những tiếng lầm bầm chửi rủa.
“Em biết rồi, biết rồi! Được chưa?! Cổ phiếu này, tuy trước mắt đang giảm, về lâu dài sẽ tăng trở lại. Có thể rút bớt một phần vốn trước, đợi khi giá tăng thì mua vào bổ sung.”
“Hừm, khá lắm.”
Tôi vừa xoa mông, vừa trừng mắt lườm ta.
“Đồ biến thái.
“Thật ra em biết hết, chỉ là cố không thôi, hừ.”
“Ồ?”
Cố Thương Úc có vẻ rất hứng thú, khẽ nghiêng người lại gần tôi.
“Vậy là… thực ra em rất muốn bị đánh, đúng không?”
Cái gì?!
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Cây thước gỗ trong tay ta trượt dọc theo lưng tôi, chậm rãi dừng lại ngay dưới xương cụt.
Lưng tôi bỗng mềm nhũn, cả người ngã lên đùi Cố Thương Úc.
“Giáo sư, em sai rồi. Lần sau em nhất định sẽ học hành tử tế.”
Cố Thương Úc hạ mắt tôi.
“A Mộ, em có lẽ không biết. Khi tôi còn giáo sư, không ai dám chọc giận tôi, cũng không ai dám lãng phí thời gian của tôi cả.
“Em là người đầu tiên.”
Khi cây thước lạnh buốt nâng vạt váy tôi lên, tôi hiểu ra một điều—
Giáo sư luôn nghiêm khắc, phạm lỗi thì phải chịu .
12
Sau một thời gian học tập, cuối cùng tôi cũng có thể nắm bắt sơ sơ cái thị trường cổ phiếu thất thường này.
Tại một buổi tiệc thương mại.
Tôi mặc một chiếc đầm dài quây ngực màu vàng kim, những sợi chỉ vàng trên váy lấp lánh dưới ánh đèn.
Cố Thương Úc mặc một bộ vest cách tân kiểu Trung Hoa, trên ngực áo thêu hình ứng long bằng chỉ vàng, bên trong là sơ mi lụa đỏ.
Vừa cao quý, vừa nho nhã.
Cũng vừa nguy hiểm.
“Tiểu thúc, giúp em kéo khóa lên.”
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt ta.
Những ngón tay lành lạnh của vén tóc tôi ra sau gáy, kéo khóa từng chút một.
Nhưng không buông ra ngay.
Thay vào đó, cúi đầu, đặt một nụ hôn lên gáy tôi.
Cảm giác mềm mại khiến tôi rùng mình.
“Xong… xong chưa?”
Cố Thương Úc khẽ xoa vết hôn vừa để lại.
“Ở bữa tiệc, ngoan một chút.”
“Biết rồi mà.”
Tại buổi tiệc
Nhiều người tò mò về phía chúng tôi.
“Không phải Cố Thương Úc phải ngồi xe lăn, bất tiện nên chưa từng tham gia tiệc tùng sao?”
“Bên cạnh ta là cháu , chắc là đi cùng để trông chừng. Nghe Giang Mộ rất hay chuyện, hôm nay có vẻ khác nhỉ, khí chất dường như thay đổi rồi.”
“Trở nên xinh đẹp hơn à?”
“Không, trở nên trầm ổn hơn.”
Ba tôi tôi, tặc lưỡi hai tiếng.
“Theo Cố Thương Úc lâu như , cuối cùng cũng trông giống con người rồi.”
Tôi: ……
“Cảm ơn ba đã khen.”
Cố Thương Úc không thích uống rượu, nên tôi để ấy lại ở khu tráng miệng.
Sau đó tranh thủ tìm kiếm mấy ông trùm ngành giải trí.
Từ xa, tôi thấy Cố Thương Úc đang mình với nụ nhẹ, tay cầm một miếng bánh nhỏ.
Ai hiểu không? Hai người cuối cùng cũng không còn quấn lấy nhau kiểu kia nữa, cảnh này mà thấy nhẹ lòng quá.
Tôi tuyên bố! Tiểu thúc chính là kiểu người dẫn dắt tốt nhất, tiểu thư theo ấy, tự nhiên mà trưởng thành hơn hẳn.
Sự quyến rũ của đàn ông lớn tuổi chính là ở chỗ, trong cảm thì luôn nuông chiều, trong sự nghiệp thì luôn nâng đỡ.
Dĩ nhiên, tiểu thúc không phải kiểu người bao dung đâu, nếu dám phản bội ấy, ấy sẽ tìm đến tận cửa.
Sau khi nhận vài tấm danh thiếp, tôi cũng gần xong việc.
Nhưng lúc quay lại, tôi phát hiện Cố Thương Úc đang chuyện với Tống Dục Tân.
Không biết từ đâu, ta có một ly rượu champagne trong tay.
Ngón tay thon dài giữ chặt chân ly, giơ lên, muốn chạm cốc với Tống Dục Tân.
Động tác đơn giản, để lộ cổ tay thon gầy, trên đó là một chuỗi ngọc phỉ thúy xanh biếc.
Sợi chuỗi sạch sẽ, thuần khiết, đeo lên tay ta lại càng hợp hơn bất cứ món trang sức nào.
Trên ngực, hình ứng long uốn lượn, khí thế mạnh mẽ, thần thái tao nhã.
Dù ta ngồi trên xe lăn, dù là ta chủ giơ ly rượu.
Nhưng vẫn không thể che giấu khí chất bề trên của mình.
Tống Dục Tân khẽ mỉa, không nâng ly.
Cũng dễ hiểu.
Dù sao thì trong mắt Cố Thương Úc, hắn cũng chỉ là một thằng nhóc kém mình vài tuổi.
Có chút kiêu ngạo cũng không lạ.
Bạn thấy sao?