Lôi kéo Hứa Tri Dạn, đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, thao thao bất tuyệt.
Vậy mà cũng chỉ mới kéo dài mười lăm phút.
Nhưng sự kiên nhẫn của Hứa Tri Dạn đã cạn sạch.
Lâm Thi Kỳ cắn răng, quyết định dốc hết tinh thần hy sinh vì đại nghĩa.
Cô ấy nắm chặt tay Hứa Tri Dạn, đôi mắt ngập tràn cảm.
“Tri Dạn, sau mấy ngày bên nhau, em phát hiện hình như mình giả thành thật rồi, em mất rồi.”
Trong mắt Hứa Tri Dạn xẹt qua tia kinh ngạc.
Nhưng lập tức gạt tay Lâm Thi Kỳ ra.
Nụ hôn giả vừa rồi đã khiến khó chịu muốn chết, giờ ta còn bịa ra câu này.
Thật sự khiến sởn gai ốc.
Hứa Tri Dạn lùi lại một bước.
Sắc mặt nghiêm nghị, từ chối thẳng thừng.
“Lâm tiểu thư, hợp tác của chúng ta đến đây kết thúc, tôi đã có người mình .”
“Đến lúc đó, hoan nghênh đến dự đám cưới của chúng tôi.”
Lâm Thi Kỳ cố nhịn .
Còn nhắc đến đám cưới nữa, đến lúc đó có khi chúng ta lại gặp nhau ở cùng một hôn lễ ấy chứ.
Đến nước này rồi mà còn tự tin đến mù quáng sao?
Hứa Tri Dạn không ra nụ đầy ẩn ý, thậm chí có phần chế giễu của ấy.
Anh chuẩn bị chào tạm biệt.
Thì điện thoại vang lên.
Là quản gia gọi tới.
Hứa Tri Dạn đột nhiên cảm thấy bất an.
Anh bắt máy.
Đầu dây bên kia, giọng của quản gia tràn đầy bi thương.
“Tiên sinh! Ngài lần này thực sự khiến tiểu thư đau lòng rồi!”
“Cô ấy đi rồi! Còn sẽ không bao giờ quay lại nữa!”
“Ngài…”
Câu chưa dứt, điện thoại đã bị Hứa Tri Dạn mạnh mẽ cúp máy.
Anh siết chặt điện thoại.
Nhận ra có điều gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Không cách nào giữ bình tĩnh.
Vừa bấm gọi cho Giai Sơ.
Vừa lái xe.
Lao thẳng về nhà.
8
Chuyện tôi sắp kết hôn.
Mà còn là kết hôn với Phó Tinh Du.
Chuyện quan trọng như .
Vậy mà tôi – nhân vật chính – lại là người biết cuối cùng!
Nếu sớm biết về nước là để kết hôn.
Thì tôi thà trốn biệt cho rồi!
Trước màn oán trách của tôi, chị tôi lại vẻ mặt vô tội.
Chị ấy nhún vai: “Đừng chị như thế, đây là ý của ông nội. Chị bắt em về không phải để tống em vào nấm mồ hôn nhân đâu.”
Tống Thấm mặt lạnh tanh, nghiêm túc kể chuyện .
Tôi khẽ hai tiếng đầy mỉa mai.
Tôi quay người, ôm chặt lấy chân ông nội:
“Ông ơi! Con với Phó Tinh Du từ nhỏ đã không đội trời chung! Ông đây là đang đẩy con vào hố lửa đó! Hu hu hu hu!”
Ông nội tôi đẩy gọng kính lên, chẳng thèm quan tâm.
Chỉ chăm chơi với con chim cảnh của mình:
“Cuộc hôn nhân này là do mẹ con và dì Phó sớm đã định sẵn, đừng có giở trò lươn lẹo.”
Hả? Không phải chứ?
Sao con không hề biết vụ này?!
Đó chẳng phải chỉ là mấy câu giỡn của mẹ tôi và dì Phó thôi sao?!
Sao lại thành thật rồi?!
Ông nội ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ lên bàn:
“Lại đây, ngồi xuống, bò dưới đất thế kia còn ra thể thống gì.”
Tống Thấm bật :
“Ông à, chẳng phải người lúc nào cũng ăn cái chiêu này của nó sao.”
Ông nội nhướng mày, ung dung nhấp một ngụm trà:
“Tống Giai Sơ, thẳng với con nhé, nhà mình đang gặp một cuộc khủng hoảng chưa từng có trong mấy trăm năm qua.”
“Chỉ có liên hôn mới có thể cứu vãn thế.”
Tôi há hốc miệng.
Chuyện đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao?
Nhìn dáng vẻ của tôi, ông nội thở dài thật sâu.
Sau đó.
Ông lại thả tôi lên vỉ nướng bằng một câu.
“Đây là thời khắc lịch sử.”
“Con muốn công thần của nhà họ Tống, hay là tội nhân của nhà họ Tống?”
“Chọn đi.”
Mặt tôi méo xệch:
“Ông ơi? Khi nào thì gánh nặng trên vai con lại nặng thế này?!”
Con chim của ông nội lên tiếng thay ông:
“Lúc này đây, lúc này đây…”
Tôi cảm thấy mình sắp ngất luôn rồi.
Ông nội vẫn hiền từ:
“A Sơ, sính lễ nhà họ Phó đã mang đến rồi.”
Tôi tò mò:
“Bao nhiêu ạ?”
Ông nội đáp:
“Ba trăm triệu.”
Tôi lập tức tỉnh táo.
Một cú quỳ sượt, mặt đầy chân thành:
“Con đồng ý cưới!”
Ai mà ngờ chứ, tôi lại đáng giá đến sao?!
Lúc đó.
Tôi hoàn toàn không nhận ra, chị họ tôi – Tống Thấm.
Ở một góc không ai ý, đang lặng lẽ xoa trán.
Cô ấy thở dài.
Xong rồi, vẫn bị gài bẫy.
9
Hôn kỳ định rất gấp.
Gấp hơn dự đoán của tôi.
Tôi không hiểu, bèn hỏi nguyên nhân.
Trên đường đến nhà cũ của họ Phó.
Nghe tôi thắc mắc, Phó Tinh Du vừa lái xe vừa liếc tôi một cái:
“Giải hạn.”
“Hả?”
“Bát tự của hai ta cực kỳ hợp nhau, em vượng tôi, tôi cũng vượng em.”
“Thầy , nếu năm nay hai ta kết hôn, cả đời sau sẽ bình an vô sự.”
“Ngược lại, nếu không cưới, sẽ lận đận cả đời.”
Phó Tinh Du nghiêm túc đến mức tôi cũng suýt tin.
Nhưng do dự hồi lâu, tôi vẫn hỏi ra thắc mắc trong lòng:
“Vậy thầy có tính ra không, hai ta chẳng có chút cảm nào hết?”
“Như thế này thì sống với nhau đến già à?”
“Nửa chừng ly hôn thì hiệu quả có bị giảm không?”
Sắc mặt Phó Tinh Du đen lại.
Tay ta siết chặt vô lăng, bắp tay vì dùng lực quá mạnh mà nổi rõ gân xanh.
Giọng cũng mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
“Tống Giai Sơ, còn chưa kết hôn mà em đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi?”
Tôi không hiểu ta đang tức cái gì.
“Đây chẳng phải là hỏi trước cho rõ ràng sao! Nếu không đến lúc ly hôn, cả hai cùng xui xẻo, chẳng phải công cốc à?”
“Tại sao em cứ nhất định nghĩ rằng chúng ta sẽ chia tay?”
“Vì chúng ta ghét nhau mà!”
Cái này khó hiểu lắm à?
Phó Tinh Du bỗng nhiên im bặt.
Một giây sau, ta bật .
Cười lạnh.
Xe cũng không lái nữa.
Dừng lại bên đường.
Đạp phanh.
Quay đầu.
Anh ta lạnh lùng tôi:
“Ghét nhau?”
“Em thấy tôi ghét em ở chỗ nào?”
Tôi lắp bắp: “Cả hai mắt đều thấy, ví dụ như bây giờ, đang quát tôi.”
Phó Tinh Du hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra.
Như thể đang cố kiềm chế điều gì đó.
Đôi mắt đen láy của ta, thường ngày vẫn mang nét đào hoa cong cong, giờ đây lại chẳng có chút ý nào.
Biểu cảm khó đoán dưới ánh đèn đường, lại toát ra một loại áp lực mạnh mẽ.
Bị ta chằm chằm, tôi có chút không tự nhiên.
Ho nhẹ hai tiếng để xoa dịu sự xấu hổ:
“Đi nhanh đi, không là trễ bữa tối mất.”
Anh ta không nhúc nhích.
Tôi lười tiếp tục để ý đến ta, định quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Nhưng bất chợt, một lực mạnh giữ lấy sau gáy tôi.
Một mùi hương gỗ lạnh lẽo tràn vào khứu giác.
Phó Tinh Du đột nhiên nghiêng người tới gần.
Mắt chạm mắt.
Những tia sáng nhỏ vụn phản chiếu trong đáy mắt ta.
Khoảnh khắc này.
Chúng tôi rất gần nhau.
Tim bắt đầu đập nhanh hơn, một cảm giác kỳ lạ trào dâng.
Tôi muốn đẩy ta ra, cổ tay bị giữ lại nhẹ nhàng.
Giọng Phó Tinh Du khẽ đến mức gần như thì thầm:
“Đừng .”
“Giữ nguyên thế này vài giây thôi.”
Tôi đơ người.
Anh ta đã ranh mãnh rời đi, trở lại dáng vẻ cợt nhả thường ngày.
Tôi muốn nổi giận cũng không , mà không nổi giận cũng không xong.
Bực bội trừng mắt ta.
“Thấy ghét à?”
“Gì cơ?”
“Khi nãy tôi lại gần, mặt em đỏ lên rồi.”
Ban đầu tôi chẳng có cảm giác gì.
Nhưng vừa nghe ta , mặt tôi lập tức nóng bừng.
Phó Tinh Du bật , bầu không khí căng thẳng vừa rồi tan biến sạch.
Anh ta .
“Điều đó có nghĩa là, em không hề ghét tôi.
“Tống Giai Sơ, tôi cũng chưa bao giờ, chưa bao giờ ghét em dù chỉ một chút.
“Về sau đừng oan uổng tôi nữa.
“Được không?”
10
Bữa tiệc gia đình kết thúc.
Vì buổi tối Phó Tinh Du uống hơi nhiều.
Chúng tôi nghỉ lại trong căn nhà cổ.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, ta ngả người trên sofa.
Hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt, tóc lòa xòa trước trán, trông có vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy.
Hoàn toàn không giống dáng vẻ ngày thường luôn trêu chọc tôi bằng nụ nửa vời.
Chiếc sơ mi đen trên người ta đã mở ba cúc.
Tay áo cũng xắn lên, để lộ phần cánh tay có đường nét cơ bắp rắn chắc.
Tôi chống cằm, ngồi xổm dưới đất ta.
Không thể không thừa nhận, Phó Tinh Du thực sự có chút nhan sắc.
Có lẽ cảm nhận ánh mắt của tôi.
Anh ta nâng mí mắt, rồi đột nhiên ghé sát lại.
Mùi rượu hòa vào hơi thở nóng hổi phả lên mặt tôi, khiến tôi theo phản xạ mà rùng mình.
Tôi vừa định đứng dậy, thì bất ngờ bị Phó Tinh Du kéo mạnh, cả người ngã xuống người ta.
Da chạm vào da, nhiệt độ cơ thể ta nóng đến dọa người.
Tôi vội vàng giãy giụa định thoát ra, lại bị ta siết chặt hơn.
Giọng khẽ khàng vang lên bên tai tôi.
“Tống Tiểu Sơ.”
Tôi cứng đờ.
Đã bao lâu rồi tôi không nghe thấy ta gọi tôi như ?
Bạn thấy sao?