Chú Nhỏ, Em Không [...] – Chương 3

7

Tôi bị Lục Thanh Hàm ép đưa về.

Trong không gian lạnh lẽo của xe, đầu óc tôi mơ màng vì rượu cũng dần tỉnh táo hơn một chút.

Tôi đột nhiên nhận ra mình đang nằm úp trên đùi , hoảng hốt ngồi dậy nép sát vào cửa xe.

Lục Thanh Hàm vỗ vỗ chiếc quần vest bị tôi nhăn, giọng trầm thấp: “Tại sao lại đi bar?”

Nếu đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn tôi đã quỳ xuống xin lỗi ngay lúc này.

Nhưng vì đã uống rượu, trong đầu tôi chỉ còn văng vẳng lời của mấy bình luận.

Muốn nhỏ không giận — thì phải quyến rũ ấy.

Thế là tôi từ từ dịch người lại gần, vừa vừa quan sát phản ứng của .

Anh không hề ngăn cản, ánh mắt sâu thẳm khó đoán dõi theo tôi.

Cuối cùng, tôi thỏa nguyện ngồi lên đùi , tay quàng lỏng qua cổ .

Giọng của tôi hơi nhừa nhựa, pha lẫn chút nũng: “Chú nhỏ, em uống nhiều rượu lắm…”

Lục Thanh Hàm đặt tay lên chân tôi, nhiệt độ cơ thể nóng hổi, giọng lạnh lùng: “Vậy à, cháu nhỏ, em có biết hậu quả nếu tôi không đến đón em không?”

“Có biết bao nhiêu gã đàn ông với ý đồ xấu xa, trong đầu đầy những ham muốn đê tiện. Tất cả đều đang em, chỉ chờ đợi để chuốc say em…”

Anh ngừng lại một chút, “Nếu không phải chủ quán bar là Lê Bách, ấy báo cho tôi, thì tôi còn chẳng biết em đang ở cái nơi như thế này mà quậy . Nghĩ kỹ xem, bị tôi phát hiện thì em sẽ bị trừng thế nào?”

【Haha, nam chính đừng giả vờ nữa, đã vô hết suy nghĩ trong lòng ra rồi.】

【Thừa nhận đi, ấy đến phát điên.】

【Nhưng mà nữ phụ cũng giỏi thật đấy, ai mà chịu nổi cách ấy . Nhìn xem, mọi người đã dạy ấy cái quái gì thế này.】

【Cứu tôi với! Có ai giúp đẩy đầu họ vào nhau không, tôi muốn xem họ hôn nhau.】

Anh rất nhiều, tôi chẳng nghe lọt tai câu nào, cảm thấy phiền nên nghiêng người ghé sát vào tai , đôi môi khẽ lướt qua.

“Miệng em nóng lắm, muốn thử không, Lục Thanh Hàm?”

Anh im bặt, yết hầu chuyển lên xuống.

“Hôn đi mà, chỉ hôn một chút thôi, không?”

Tôi nghiêng đầu hỏi ấy.

Ngay giây tiếp theo, bàn tay đang đặt trên đùi tôi di chuyển ra eo, tay còn lại đặt lên đầu tôi và mạnh mẽ ấn xuống.

Môi tôi tê dại, không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Cuối cùng, tôi bị Lục Thanh Hàm bế về nhà trong tư thế gác tay dưới đầu gối tôi.

8

Ngày hôm sau, tôi cảm nhận nỗi đau của cơn say rượu.

Nằm lăn lộn trong chăn, rên rỉ không thôi.

Không đúng.

Tôi giật mình ngồi bật dậy. Sao tôi lại về nhà rồi?

Không phải tôi đang uống rượu với chàng cao ráo 1m85 sao?

Tôi có thói quen cũ là cứ uống rượu là quên sạch, nên từ khi Lục Thanh Hàm biết , đã kiểm soát rất nghiêm ngặt, không cho tôi đụng đến rượu.

Mặt tôi tái nhợt, vén chăn định chạy trốn ngay.

Dù không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, trốn vẫn là lựa chọn đúng đắn.

Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Thanh Hàm ung dung bước vào.

Anh nhếch môi: “Lại định chạy?”

Tôi lắc đầu chối: “Không có.”

“Làm chuyện xấu rồi muốn trốn, tôi dạy em như thế à?”

Một cây thước gỗ rộng ba ngón tay khẽ gõ lên lòng bàn tay . Lục Thanh Hàm dựa vào cửa, vẻ mặt vừa vừa không, tôi.

Tiếng thước gõ như vang thẳng vào tim tôi, khiến người ta sợ đến rùng mình.

Tôi nuốt khan. Đó là cây thước hồi nhỏ chuyên dùng để đánh mông tôi. Sao lại lôi nó ra nữa chứ?

Tôi đã chuyện gì khiến giận dữ đến ?

Hai chân tôi mềm nhũn, lại muốn quỳ xuống lần nữa.

“Chỉ ba cái thôi, lên giường nằm sấp đi,” Lục Thanh Hàm ra lệnh gọn gàng.

Tôi không đậy, trong đầu suy nghĩ xem khả năng mở cửa chạy thoát lúc này là bao nhiêu.

Cuối cùng, tôi từ bỏ, nhận mệnh mà van xin: “Em 20 tuổi rồi, không thể đánh… mông em nữa.”

Tôi đưa tay ra sau che lấy cái mông đáng thương của mình.

Lục Thanh Hàm dịu giọng: “Ngoan nào, thương em. Đừng để phải giận.”

Từng bước, từng bước, tôi lê người đến giường và nằm sấp xuống.

Cảm giác lạnh buốt, chiếc quần ngủ của tôi bị kéo xuống.

Thật xấu hổ, đầu tôi như muốn bốc khói, vùi mặt vào gối, hy vọng có thể ngạt chết luôn cho xong.

Nhưng Lục Thanh Hàm không vội, cây thước gỗ lành lạnh trượt nhẹ qua lại phía sau, khiến tôi thấp thỏm không yên.

Cho đến khi…

“Chát!”

Cây thước gỗ không nặng không nhẹ rơi xuống.

Tai tôi đỏ bừng.

Chết tiệt, Lục Thanh Hàm sao phải đánh to tiếng như chứ!

Giọng pha chút ý : “Chú đã là không đau mà, đúng không?”

Tôi không thèm đáp lại.

Lần thứ hai cũng nhẹ nhàng rơi xuống, không đau chút nào.

Lúc này, tôi mới hoàn toàn thở phào, không ngờ lại có ngày mềm lòng như .

Bỗng điện thoại của tôi rung lên.

【”Cậu em ngoan ngoãn”: Chị ơi, hôm qua người lớn nhà chị dữ quá. Chị có sao không? Hôm nay ra ngoài chơi nhé?】

Tôi: “…”

Ôi trời, tiêu rồi.

Cú cuối cùng.

Cây thước mang theo lực mạnh xé gió đánh xuống, cảm giác nóng rát như thiêu đốt da thịt lan thẳng đến não.

Phải một lúc lâu sau, tôi mới run rẩy đưa tay ra sờ, lại không dám chạm vào.

Tôi sụt sịt, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Có bị rách không, em đau lắm, nhỏ…”

9

【Cảnh vừa rồi có gì không thể xem sao? Tôi hỏi thật đấy!】

【Cần mờ! Làm mờ ngay! Đây là kẻ thù cả đời của tôi mất thôi!】

【Chừa chút niềm vui cho người lớn đi. Tôi phục rồi!】

【Người trên, tôi có tài liệu đầy đủ, không che, ai muốn thì tự lấy nhé.】

【Người tốt sẽ bình an cả đời.】

【Người tốt sẽ bình an cả đời.】

【+1】

【+10086】

Tôi: “…”

Mấy người truyền bá nội dung không đứng đắn, tôi báo cáo đấy nhé.

Rất nhanh sau đó, Lục Thanh Hàm từ bếp bước ra, trên tay là bữa sáng.

Anh mặc bộ đồ ở nhà mềm mại, thắt thêm chiếc tạp dề màu hồng, khiến khí chất sắc bén thường ngày biến mất hoàn toàn.

Nhìn có cảm giác như một người chồng đảm đang.

Tôi lén vòng eo thon gọn dây tạp dề thắt lại, đôi vai rộng và cặp chân dài thẳng tắp của .

Khi đặt bữa sáng trước mặt tôi, tôi cố quay đầu, hừ lạnh một tiếng để biểu đạt sự giận dữ.

Bình luận đúng.

Tôi không thể chiều hư Lục Thanh Hàm .

【Lau nước miếng đi, bé con. Ánh mắt nam chính của lộ liễu quá rồi đó.】

【Đàn ông trưởng thành cũng biết học hỏi, biết tận dụng lợi thế của mình để quyến rũ nữ phụ rồi.】

Lục Thanh Hàm khẽ , giọng quyến rũ hơn cả móc câu:

“Là sai, không nên đánh mạnh như . Cần giúp xoa không?”

Câu của chẳng khác gì một kẻ hay ghen đang giả vờ vô tội.

Vừa nãy còn ép tôi phải xóa hết các mới kết tối qua, họ không đứng đắn, không xứng đáng là đàn ông.

Tôi quyết định mặc cả: “Sau này cũng không nữa.”

Anh tôi, mỉm dịu dàng: “Nhưng thích thì sao?”

!

“Chú… nhỏ, !”

Đây là biến thái rồi, ai lại thích đánh người cơ chứ.

Nhưng… nhỏ đánh rất đau, tôi cũng thực sự đã sai.

Hơn nữa, lần nào xong việc cũng rất chăm sóc tôi, giúp tôi bôi thuốc, xoa dịu vết thương.

Nhưng tôi không thể đồng ý !

Nếu đồng ý, tôi chẳng phải cũng là biến thái sao?

Lục Thanh Hàm tôi, vẻ mặt thoáng buồn: “Bé con cảm thấy là biến thái à? Nhưng chỉ như với em thôi. Nếu bé con ghét, sẽ cố gắng kiểm soát.”

Tôi ngơ ngác.

Nhưng… ấy gọi tôi là bé con kìa!

Tôi thích lắm.

Cuối cùng, tôi dùng hai tay che mặt đang nóng bừng, khẽ gật đầu.

“Tôi… tôi sẽ giúp , nhỏ.”

Tôi không nhận ra nụ đắc ý thoáng qua trên môi Lục Thanh Hàm.

Bình luận chậm rãi trôi qua một câu:

【Vẫn phải là đàn ông trưởng thành có tâm cơ, nhẹ nhàng thả câu, nữ phụ đã mắc bẫy.】

10

Từ sau hôm đó, khi cả hai bày tỏ lòng mình, cảm giữa tôi và Lục Thanh Hàm tiến triển nhanh chóng.

Tôi chuyển thẳng vào phòng ngủ, ngoài giờ và đi học, chúng tôi lúc nào cũng dính lấy nhau.

Người đàn ông trưởng thành như giải phóng con thú trong lòng, ngày nào cũng ép tôi vào hôn, gọi tôi là “bé con.”

Khi không còn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, tôi cảm nhận nhiều niềm vui trong cuộc sống hơn.

Chúng tôi sống trong ngọt ngào vài tuần, cho đến một sáng nọ, khi đang hôn chào buổi sáng, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn không thể kiềm chế.

Tôi đẩy mạnh Lục Thanh Hàm, chạy vào nhà vệ sinh lại chẳng nôn ra gì.

Lục Thanh Hàm nhíu mày bước vào, bàn tay lớn đặt lên bụng tôi xoa nhẹ.

“Em ăn phải thứ gì không sạch à?”

Tôi lắc đầu, cuối cùng mới chậm chạp nhận ra mình đã quên một điều gì đó từ lâu.

Tôi không dám chắc chắn, sợ Lục Thanh Hàm phát hiện, nên vờ như không có gì: “Không sao đâu, nhỏ. Có lẽ tối qua em ăn nhiều đồ lạnh quá. Chú mau đi kẻo trễ.”

Anh tôi chăm một lúc, vẫn không yên tâm: “Nếu không khỏe, bảo Vương đưa em đến bệnh viện kiểm tra. Trường thì để tôi xin nghỉ cho em.”

Truyện dịch nhà B,ap Cải. bên M o n k e y d và truyen ne là 1, chuyên đi re up trơ trẽn

Chờ rời đi, tôi bắt đầu hoảng loạn.

Bình luận đã từ đầu rằng nữ phụ độc ác sẽ mang thai và bỏ trốn, tại sao tôi không coi trọng chứ?

Giờ phải sao đây?

Tôi rất thích nhỏ và sẵn sàng sinh con cho .

Nhưng đứa bé này lại là kết quả của việc tôi cưỡng ép . Chú nhỏ liệu có chấp nhận không?

Lục Thanh Hàm rất coi trọng cơ thể tôi, nếu biết chuyện này, liệu có bắt tôi bỏ đứa bé không?

Tôi xoay vòng tại chỗ, lòng rối như tơ vò.

Tôi gọi cho thân, nhờ ấy đi cùng đến bệnh viện kiểm tra.

“Xin lỗi nhé, Lục Yên, mình đang bận, để trai mình đưa cậu đi nhé.”

Tôi sốt ruột nên đồng ý, ngồi ở nhà chờ.

Nhưng không ngờ lại gặp người quen.

Thấy người đàn ông trẻ bước vào, tôi ngạc nhiên mở to mắt.

Lê Bách khẽ : “Lại gặp nhau rồi, tiểu thư Lục.”

“Hóa ra trai Lê Hân. Vậy mình đi luôn nhé.”

Ngồi lên xe, tôi dặn thêm: “À, chuyện này không để nhỏ tôi biết.”

Anh gật đầu: “Em tôi đã dặn rồi. Yên tâm, tôi không xen vào chuyện của hai người.”

Trước khi xuống xe, tôi không nhịn hỏi thêm: “Thế sao Lê Hân không đi cùng?”

Lê Bách như một con cáo: “Chắc là Hân Hân không xuống giường nổi.”

Đối diện ánh mắt kinh ngạc của tôi, cong môi: “Tiểu thư Lục không biết à, Hân Hân không phải em ruột của tôi đâu.”

Tâm trạng rối bời, tôi đi lấy số khám bệnh.

Quả nhiên, tôi đoán đúng. Lê Hân dám bày cho tôi ý tưởng bỏ thuốc, chắc chắn là đã thực hành qua.

Đúng là thân của tôi, cũng giống tôi, chơi trò “giả họ hàng.”

Khi cầm tờ kết quả kiểm tra thai trên tay, tay tôi run bần bật.

Sao… sao lại dính bầu chứ?

Tuyệt đối không thể để Lục Thanh Hàm biết chuyện này.

【Đầu óc nữ phụ nghĩ gì thế nhỉ? Sao lại giấu chuyện này?】

【Cô ấy tưởng có thể giấu nổi nam chính à?】

【Tôi đã rất mong chờ biểu cảm của nam chính khi biết chuyện. Vợ mang thai mà không cho mình biết, haha.】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...