Chú Nhỏ, Anh Tính [...] – Chương 1

Sau khi thất , tôi nhắn tin cho thân:

【Buồn quá, cậu với nhỏ của cậu, tối nay đến ngủ cùng tớ nhé.】

Bạn thân trả lời ngay lập tức:

【Ok.】

Buổi tối, khi tôi còn đang ôm chó vừa khóc rống thì chuông cửa bên ngoài vang lên.

Vừa mở cửa ra, chỉ thấy người đứng bên ngoài chính là nhỏ của thân tôi – người cao 1m87, vai rộng, eo thon, chân dài.

Lục Chi Châu:

“Tôi đã sẵn sàng rồi, em xem, muốn tôi ngủ cùng kiểu gì?”

Tôi: ?

1

Bạn trai tôi, Triệu Sách, đã cắm sừng tôi để quay lại với bạch nguyệt quang thanh đạm như hoa cúc của ta. Điều đáng là tôi lại là người cuối cùng biết chuyện này.

Càng nghĩ tôi càng tức, nhắn tin xong với thân, tôi đặt rất nhiều rượu, định tối nay uống say một trận  với ấy.

Bảy giờ tối rồi mà thân vẫn chưa đến. Sau khi giục ấy qua tin nhắn mà không thấy hồi âm, tôi tự mình uống trước.

Tuy rằng tôi không có cảm sâu nặng với Triệu Sách, bị cắm sừng vẫn là một chuyện rất khó chịu, nhất là khi vì công việc đại diện thương hiệu mà tôi không thể công khai bóc phốt tên tra nam này.

Nghĩ đến đây, tôi lại uống thêm vài ly.

Tức thật, đúng là tức chết mà!

Càng nghĩ càng ấm ức, thân lại không đến, tôi tức đến mức ôm con chó nhà mình vừa khóc vừa rên:

“Sơn Kê à, hu hu hu, mẹ tức chết mất thôi!”

Ngay lúc tôi sắp say, cuối cùng chuông cửa cũng vang lên.

“Hu hu hu, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Tôi tức quá đi mất, đồ khốn nạn dám cắm sừng tôi!”

Vừa mở cửa, tôi còn chẳng thèm mà đã lao vào ôm thân khóc nức nở.

Tôi đứng khóc một lúc lâu, thân vẫn im lặng.

Vừa nức nở vừa ngẩng đầu định hỏi sao ấy không gì, tôi thấy… Lục Chi Châu.

Chú nhỏ của thân tôi, tổng tài của Tập đoàn Lục Thị – Lục Chi Châu.

Khoảnh khắc bốn mắt nhau, tôi chết sững.

Tôi uống quá nhiều, não hoàn toàn không phản ứng kịp nên cứ thế duy trì tư thế dựa vào ngực ấy. Mãi đến khi con chó nhà tôi sủa vang, tôi mới giật mình tỉnh ra.

Tôi theo phản xạ lùi lại một bước, cúi gập người xin lỗi, rồi lắp bắp hỏi sao ấy lại ở đây.

Lục Chi Châu im lặng một lúc.

Khi ấy im lặng, tôi nhớ lại chuyện vừa rồi mình lao vào ngực ấy mà chỉ muốn độn thổ cho rồi.

“Tôi đã sẵn sàng rồi, em xem, muốn tôi ngủ cùng kiểu gì đây?”

Sau vài giây, Lục Chi Châu lên tiếng.

Nghe , tôi giật mình ngẩng lên ấy, không dám tin vào tai mình.

2

“Lâm Thất Thất, cậu điên rồi phải không?!”

Tôi hít sâu một hơi, đè nén cơn sóng lớn trong lòng, hạ giọng :

“Cậu dám để nhỏ của cậu đến ngủ cùng tớ à?!”

Nghe , đầu dây bên kia thân tôi ngừng lại một chút, giọng ngơ ngác đáp:

“Cậu không phải bảo tớ với nhỏ của tớ, tối nay đến ngủ cùng cậu sao?”

Nghe xong, tôi suýt chút nữa thì tắt thở.

“Ý tớ là bảo cậu với nhỏ cậu một tiếng, tối nay cậu đến ngủ cùng tớ!”

Bạn thân tôi gần đây đang ở tạm nhà họ Lục, mà gia đình nhà họ Lục lại gia giáo nghiêm khắc nên tôi mới nhờ ấy xin phép Lục Chi Châu để tối nay qua nhà tôi.

Ai ngờ ấy lại hiểu sai ý!

“Á?! Vậy mà tớ còn bảo nhỏ của tớ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen mà cậu thích nhất đến nữa.”

Đầu dây bên kia, thân tôi như có chút hối hận vì hiểu nhầm ý tôi.

Nghe , tôi quay đầu về phía Lục Chi Châu – người đang ngồi trên sofa vuốt ve đầu con chó Sơn Kê nhà tôi.

Có lẽ trong phòng hơi nóng nên Lục Chi Châu đã cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ. Ngón tay dài và trắng, khớp xương rõ ràng, tác vuốt đầu Sơn Kê lại rất nhẹ nhàng.

Anh ấy trông thật tập trung, mắt khẽ cụp xuống, sống mũi cao, đôi môi mỏng khẽ mím, vẻ ngoài vừa lạnh lùng vừa kiềm chế.

Tôi cảnh đó, cảm tưởng như mình sắp nghẹt thở đến nơi.

Đúng là thân tôi hiểu tôi quá mà!

Có lẽ ánh mắt tôi quá lộ liễu, Lục Chi Châu ngẩng đầu lên tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tôi vội vàng quay người bỏ chạy.

“Sao cậu không hỏi tớ tại sao lại bảo nhỏ của cậu đến chứ?!”

Tôi bị thân cho cạn lời, bất lực .

Nghe , đầu dây bên kia vang lên giọng điệu ngốc nghếch đầy chắc chắn của ấy:

“Cậu đã thì nhất định có lý do của cậu.”

Tôi: ……

Tôi không có dũng khí hỏi thân thế nào thuyết phục Lục Chi Châu đến đây, vội vã cúp máy, sau đó tự công tác tâm lý, chuẩn bị ra ngoài giải thích với ấy.

Khi tôi bước từng bước như đi ra pháp trường đến bên ghế sofa, chuẩn bị mở lời giải thích thì thấy Lục Chi Châu mở một chai rượu, rót đầy ly của tôi rồi tự rót cho mình một ly.

Anh ấy nâng ly với tôi, uống cạn một hơi rồi hỏi:

“Thất buồn lắm hả?”

Tôi ban đầu chưa phản ứng kịp, nghe xong câu hỏi, cũng uống cạn ly rượu của mình, bực bội :

“Cũng không hẳn, chủ yếu là bị cắm sừng thấy khó chịu.”

Một người phụ nữ mạnh mẽ sao có thể chấp nhận bị cắm sừng chứ!

Nghe tôi , Lục Chi Châu lại rót thêm rượu cho tôi, rót đầy ly của mình, gật đầu :

“Tôi giúp em đòi lại công bằng.”

Nghe , tôi thở dài:

“Không cần đâu.”

Chuyện báo thù, tôi luôn thích tự mình .

Mặc dù không thể công khai bóc phốt, báo thù bằng cách khác thì tôi vẫn có thể.

“Nếu cần tôi giúp gì thì em cứ .” Lục Chi Châu với tôi.

Nghe , tôi cảm uống cạn ly rượu, rồi :

“Hu hu, nhỏ, đúng là người tốt!”

Nghe tôi , Lục Chi Châu cụp mắt tôi, khóe môi hơi cong, khẽ :

“Tôi không phải người tốt đâu.”

Đáng tiếc, lúc đó tôi đã say nên không nghe rõ ấy gì.

Lục Chi Châu là một người biết lắng nghe. Dần dần, tôi cảm thấy thoải mái hơn, sự kính sợ với ấy cũng ít đi, bắt đầu coi ấy như nhỏ, một người lớn trong nhà của mình.

“Chú nhỏ, đây là lần đầu tiên em đương, lần đầu đã bị cắm sừng, có biết điều đó tổn thương tâm hồn bé bỏng của em thế nào không…”

Tôi vừa vỗ ngực vừa đau khổ .

Rượu càng uống càng nhiều, tôi càng không ngừng.

Lúc đầu, tôi ôm Sơn Kê vừa khóc vừa kể khổ với Lục Chi Châu vì đôi mắt chó của mình.

Cuối cùng, tôi ôm luôn Lục Chi Châu khóc lóc, ngày mai sẽ đi bar gọi mười người mẫu, ai cũng phải vai rộng eo thon chân dài, mỗi người ít nhất hai tiếng, và tất cả phải mặc sơ mi trắng.

“Những gì em , tôi đều có đủ. Em có muốn cân nhắc tôi không?”

Khi tôi đang khóc nức nở, Lục Chi Châu bỗng thốt ra một câu.

Nghe , tôi ấy, vai rộng eo thon chân dài, quả thật đáp ứng đủ.

Cơn say khiến tôi quên mất ấy là nhỏ của thân, quên luôn câu “thỏ không ăn cỏ gần hang.”

“Vậy… tính phí thế nào?”

Tôi vừa nức nở vừa ngơ ngác gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc của ấy.

“Tôi tính rất đắt, phải thu cả đời, em phải nghĩ kỹ đấy.”

Lục Chi Châu cúi xuống tôi, đôi mắt phượng phản chiếu hình bóng của tôi, giọng trầm ấm lạnh lùng đầy quyến rũ.

Tôi khuôn mặt đẹp trai khiến người thần đều căm phẫn của ấy, không còn nghe rõ ấy gì, trong mắt chỉ còn đôi môi đang mấp máy của .

Có lẽ do uống rượu, đôi môi của Lục Chi Châu hơi đỏ, rất mọng, trông như rất dễ hôn.

Tôi chằm chằm môi , liếm môi mình hai lần, rồi đưa tay nắm cổ áo , nhẹ nhàng hôn một cái.

Hơi lạnh, có mùi rượu vang, thời gian hôn quá ngắn, tôi chưa cảm nhận gì.

Khi tôi định hôn thêm lần nữa thì thấy biểu cảm của Lục Chi Châu hơi sửng sốt, kéo tôi ra, tôi đã say mèm thì khẽ thở dài, trông có chút bất đắc dĩ.

Tôi bị ngăn không cho hôn nên cảm thấy không vui, còn muốn hôn thêm thì Lục Chi Châu giữ tôi lại, bất đắc dĩ :

“Hạ Hạ, em say rồi.”

Tửu lượng của tôi thật ra rất kém, cái gọi là người dở mà máu liều lại cao, lòng tự trọng lại mạnh, tôi ghét nhất là nghe người khác mình say.

Nghe Lục Chi Châu , tính hiếu thắng của tôi trỗi dậy, đè ấy xuống, ôm lấy mặt mà hôn thật mạnh lên môi, vừa hôn vừa :

“Tôi cho xem tôi say hay chưa, tôi cho xem tôi say hay chưa…”

Tôi không nhớ mình hôn ấy bao nhiêu lần thì bị giành lại thế chủ .

Cũng chả nhớ sao từ sofa mà hôn đến tận phòng ngủ.

3

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy vì chuỗi cuộc gọi dồn dập từ thân.

Dư vị của cơn say và việc chưa ngủ đủ khiến tôi không mở nổi mắt. Nhắm mắt nhận cuộc gọi, giọng của thân vang lên từ đầu dây bên kia.

“Tớ mua món bún chua cay mà cậu thích nhất rồi. Mau dậy đánh răng rửa mặt đi, tớ sắp đến rồi, như cậu sẽ ăn ngay món bún chua cay dai ngon nóng hổi nhé ~”

“Ừ ừ.”

Tôi còn chưa tỉnh ngủ nên chỉ mơ màng đáp lại, thân vẫn ở đầu dây bên kia liến thoắng:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...