Dưới ánh đèn sáng trưng, sắc mặt ta cực kỳ khó coi, ánh mắt như muốn phun ra lửa."Chu Ngư, khiến tôi tìm vất vả!"Trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nhạc đệm vui vẻ vang vọng.Điện thoại rung lên, là một người khác trong studio gửi tin nhắn Wechat: Chị Ngư, chị Ngư, vừa có một đến, hỏi em chị ở đâu, là thân của chị, em liền cho ta biết. Bây giờ nghĩ lại có chút không đúng, chị cẩn thận chút nhé.Đồng thời, còn có tin nhắn chưa đọc từ giáo viên chủ nhiệm cấp ba của tôi: Chu Ngư à, có một người tự xưng là con Phương Kiến Nghiệp, đến hỏi giáo viên phòng lưu trữ là ai đã xem hồ sơ, tôi thấy ta hùng hổ, em không sao chứ?Tôi lần lượt trả lời bằng mặt .Cất điện thoại, ngẩng đầu Phương Nhược Nhã, chậm rãi : "Tôi đi ngay, đứng thẳng, không có gì khó tìm."Cô ta có vẻ tức giận: "Bố tôi và có thù oán gì, lại hãm ông ấy như ? Cô ghét tôi thì cứ nhắm vào tôi, sao lại liên lụy đến người vô tội?!"Câu này nghe quen quen.Tuần trước, Phương Kiến Nghiệp uy h.i.ế.p dụ dỗ tôi rời xa Trình Tĩnh, lời thoại cũng là: Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, đừng tổn thương Nhược Nhã.Đúng là màn kịch cha con thâm, đúng là đóa hoa sen trắng của thời đại.Thật khiến người nghe rơi lệ.Tôi lạnh: "Cô là cái thá gì, xứng để tôi ghét sao? Bố không vô tội, ông ta giả hồ sơ, dùng thủ đoạn bất chính mưu cầu chức vụ và lợi ích. Ông ta có bản lĩnh như , sao không dạy vài phần?"Phương Nhược Nhã xông tới, cánh tay giơ cao, bốp --Cái tát không rơi xuống, Trình Tĩnh đã chặn tay ta lại, hơi dùng sức, đẩy ta ra ngoài."Có chuyện gì thì , đừng tay." Anh ta trầm mặt xuống.Không biết là ai đã lặng lẽ tắt nhạc đệm, thế là trong phòng bao có hơn chục người đứng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.Phương Nhược Nhã không thể tin nổi Trình Tĩnh, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào: "Trình Tĩnh, vì ta mà đối xử với em như sao?"Hạ Lộ trốn sau đám người, giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy: "Chu Ngư là của ấy, không đối xử với như , lẽ nào lại đối xử với ấy như ? Đúng là không biết tốt xấu."Có người khẽ bật , rất nhanh bị người bên cạnh nhắc nhở, bèn ngậm miệng lại.Phương Nhược Nhã căm giận cắn môi, lấy điện thoại ra khỏi túi, với Trình Tĩnh: "Anh cho rằng ta tốt đẹp gì sao? Nói thật cho biết, Trình Tĩnh, ta căn bản là vì muốn chọc tức em nên mới ở bên !"Cô ta ấn nút phát, giọng của Phương Kiến Nghiệp và tôi từ trong điện thoại truyền ra."Tiểu Ngư à, con cũng đã đến tuổi đương rồi, hay là để bố giới thiệu đối tượng cho con nhé?""Không cần đâu, con có trai rồi.""Con Trình Tĩnh à? Có phải con vì muốn trả thù Nhược Nhã nên mới ở bên Trình Tĩnh không?""Trình Tĩnh, con nhất định phải có !"Giỏi thật, hóa ra Phương Kiến Nghiệp đã sớm muốn đẩy tôi vào chỗ chết.Vốn dĩ tôi còn có chút do dự, do dự không biết có phải mình ra tay quá nặng hay không. Nhưng bây giờ xem ra, sự do dự của tôi hoàn toàn là dư thừa.Ông ta đã sớm thủ sẵn một chiêu, ghi âm lại toàn bộ nội dung, sàng lọc ra những nội dung mình muốn, từng chút một ghép lại, cắt đầu cắt đuôi, trở thành "bằng chứng" cho thấy tôi có dụng ý khác.Trình Tĩnh im lặng, những người xung quanh cũng im lặng.Những ánh mắt vừa rồi dừng lại trên người Phương Nhược Nhã, đều đồng loạt đổ dồn về phía tôi.Hoài nghi, suy đoán, thậm chí sau khi tôi xong lại đồng về phía Trình Tĩnh.Phương Nhược Nhã lạnh : "Trình Tĩnh, từ đầu đến cuối ta chỉ coi là công cụ lợi dụng, căn bản không hề có chút thật lòng nào!"Tôi ngắt lời ta, bình tĩnh hỏi: "Người kia trong đoạn ghi âm này là ai?"Phương Nhược Nhã cảnh giác : "Sao nào, muốn chuyển hướng để ngụy biện à?"Tôi : "Cô không dám , có phải vì biết rõ, đoạn ghi âm này căn bản là đã qua cắt ghép chỉnh sửa? Tiếc là múa rìu qua mắt thợ, hôm nay đụng phải tôi rồi. Tôi học về truyền thông, có dám đưa đoạn ghi âm này cho tôi, để tôi xem sự thay đổi của âm tần không?!"Phương Nhược Nhã chằm chằm vào tôi: "Đương nhiên sẽ kết quả theo hướng có lợi cho rồi, tôi dựa vào cái gì mà phải đưa cho ?"Tôi càng tươi hơn: "Nếu như thật sự không thẹn với lương tâm, chẳng phải nên thẳng thắn mà đoạn ghi âm này là hoàn chỉnh và tôi đang bậy sao?"Cô ta ý thức lỗ hổng logic của mình, mặt đỏ bừng, nhất thời cứng họng.Tôi tiếp tục : "Nếu như không muốn cho mọi người biết, người chuyện với tôi trong đoạn ghi âm là ai, thì để tôi ."Cô ta lại xông tới định cản tôi.Lần này, tôi không cần ai bảo vệ, trực tiếp giơ tay lên, nhanh chóng và chính xác tát vào mặt ta."Cái tát này, là nhà các người nợ tôi."
Bạn thấy sao?