Chu Ngư – Chương 2

Tôi vô lý sao?Còn phải mấy lần nữa đây? Ngoài ung thư, bà ngoại còn mắc rất nhiều bệnh mãn tính, trình độ điều trị của Bệnh viện trực thuộc đại học C kém xa Bệnh viện số 1, đến Bệnh viện số 1 còn có thể có một tia hy vọng, đến Bệnh viện trực thuộc đại học C thì chỉ có thể chờ chết.Sao tôi có thể để bà ấy chờ c.h.ế.t chứ?Người đuổi những đứa trẻ gọi tôi là đồ con hoang đi là bà; người chăm sóc tôi không ngủ không nghỉ khi tôi bị bệnh là bà; người gần bảy mươi tuổi vẫn xâu hạt cườm để dành tiền học phí cho tôi cũng là bà.Bà là người thân duy nhất của tôi.Phương Kiến Nghiệp vẫy tay: "Thanh toán."Tôi đuổi theo, khẽ gọi ông ta: "Bố."Ông ta quay lại với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Chu Ngư, đừng để bố—"Tôi đột ngột quỳ xuống, giọng run rẩy: "Con cầu xin bố, bố ơi. Con đảm bảo Bệnh viện số 1 sẽ không ai biết đến quan hệ của chúng ta, con đảm bảo không ảnh hưởng đến gia đình kia của bố, con cầu xin bố, cầu xin bố."Hôm đó, Phương Kiến Nghiệp im lặng rất lâu, tôi có thể thấy ông ta đang do dự, do dự giữa tiếng khóc cầu xin của con ruột, với việc liệu có đáng để đánh cược hạnh phúc gia đình hiện tại hay không.Phương Kiến Nghiệp bảo tôi về nhà đợi điện thoại.Tôi tưởng ông ta đã đồng ý, vui mừng về với bà ngoại, bác sĩ Lâm sẽ sớm mổ cho bà thôi."Đó là bác sĩ Lâm đấy, là con d.a.o số một của Bệnh viện số 1, chữa ai người đó khỏi."Bà ngoại lại không : "Cậu con, dì con nhờ vả bao nhiêu người còn không xếp lịch, con, một đứa con mới tốt nghiệp, lấy đâu ra bản lĩnh đó?"Tôi nhanh chóng tìm lý do: "Bạn học đại học của con bác sĩ ở Bệnh viện số 1, bà quên rồi à? Anh Trình Tĩnh ấy, bà còn nhớ không?"Bà lão thản nhiên : "Con có phải đã đi tìm bố con không?"Lời của tôi đột ngột dừng lại, ấp úng mãi mới thốt nên lời.Bà ngoại vốn luôn ôn hòa, lúc này lại nghiêm khắc: "Chu Ngư, lúc khó khăn nhất bà cũng chưa từng tìm ông ta, con biết tại sao không? Bà muốn cả đời này, chỉ có ông ta nợ con, không có con nợ ông ta!"Nước mắt tôi lã chã rơi xuống: "Nhưng bà bị bệnh rồi, bệnh rất nặng, để bà sống lâu trăm tuổi, con nợ ông ta thì đã sao?"Bà ngoại lạnh lùng : "Người sống tại một hơi thở, ông ta, Phương Kiến Nghiệp, không coi trọng con bà, không coi trọng cháu bà. Bà già này cũng không coi trọng ông ta, không cần ông ta bố thí!"Tôi khóc càng dữ dội hơn: "Nhưng con cần, con cần bà sống, không có bà con phải sao?"Bà ngoại ho dữ dội, tôi vội vàng vuốt lưng cho bà: "Con không nữa, con không nữa."Cơn ho của bà dần dịu xuống, bà nằm lại trên giường: "Cả đời này của bà, nuôi dạy mẹ con, nuôi dạy con, đều là những người xinh đẹp, giỏi giang. Bà già này sống từng này năm, cũng đủ rồi."Bà đưa tay lau nước mắt cho tôi, ngón tay thô ráp, mu bàn tay có những đốm đồi mồi, vẫn ấm áp, vẫn dịu dàng như trong ký ức."Tiểu Ngư, ai rồi cũng phải đi, không ai có thể ở bên con mãi mãi. Phải mạnh mẽ lên, biết không?"Tôi nghẹn ngào biết, tôi không biết, đây là câu cuối cùng bà với tôi.Sáng hôm sau, tôi xong bữa sáng gọi bà, phát hiện bà đã tắt thở.Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, đôi mắt bà không bao giờ mở ra nữa.Dì và cậu giúp tôi lo liệu mọi việc, tôi quỳ trước di ảnh khóc nức nở.Bà ngoại tôi là một bà lão rất bướng bỉnh, còn trẻ đã góa phụ, không tái hôn, bán đồ ăn sáng, thu mua phế liệu, từng chút một nuôi mẹ tôi khôn lớn.Mẹ tôi mất sớm, bà đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vì tôi mà gắng gượng không gục ngã, lấy những thứ đồ đạc cũ ra, bày một quầy hàng ăn đêm ở chợ đêm.Quản lý đô thị thấy bà đều không nỡ , vì tuổi của bà còn lớn hơn cả bố mẹ họ.Một bà lão mạnh mẽ như , một bà lão mạnh mẽ như , đến phút cuối, không muốn tôi nợ Phương Kiến Nghiệp ân , đã tự mình ra đi.Sao bà lại mạnh mẽ như , sao bà lại mạnh mẽ như ?Tro hương rơi xuống, rơi trên mu bàn tay tôi, rất nóng, rất đau, không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng tôi.Bạn thân của tôi, Hạ Lộ, công việc hành chính ở Bệnh viện số 1, kéo tôi qua, đặt tay tôi dưới vòi nước rửa sạch, rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi : "Tiểu Ngư, cậu còn có mình." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...