Dì Hoàng mời tôi uống cà phê, khóe mắt đuôi mày đều là ý ."Ôi chao Tiểu Chu, tôi với , lần này, đã giúp nhà chúng tôi một chuyện lớn rồi đấy." Bà ta là người tinh ranh, khen ngợi đúng mực, chuyện cụ thể lại không , trơn trượt như con lươn.Bà ta đưa giao diện công khai cho tôi xem, chỉ có một dòng chữ, số lượng chữ ít, lượng thông tin lớn, nội dung là điều chỉnh nhân sự của một cục nào đó, Lưu XX nhậm chức cục trưởng.Trong cuộc đấu tranh quyền lực nhỏ này, người chiến thắng cuối cùng là Lưu.Tôi , dùng thìa nhỏ khuấy cà phê, thản nhiên : "Chuyện này không liên quan gì đến cháu, vẫn là Lưu người chính trực lại có năng lực, tổ chức mới đề bạt ấy."Dì Hoàng ngẩn ra, sau đó tán thưởng : "Đúng đúng , Tiểu Chu tuổi còn nhỏ, năng việc lại rất lão luyện. Có trai chưa? Dì có một đứa cháu trai, tướng mạo đường hoàng, vừa du học về, vẫn chưa đương, xem có thời gian không, để nó mời ăn cơm nhé?"Tôi nếm thử một ngụm cà phê, đắng quá, đắng đến tận trong lòng."Dì ơi… cháu có trai rồi ạ."Mặc dù trai của tôi, từ hôm qua đến giờ, vẫn chưa liên lạc với tôi.Sau khi tạm biệt dì Hoàng, tôi chậm rãi đi về khu nhà.Trên trời lại bắt đầu có tuyết rơi, điểm tô cho hoàng hôn ảm đạm.Có đôi nhân đi giữa đường, bị tuyết rơi trúng, chàng trai cởi khăn quàng cổ của mình ra, khoác lên đầu , che chắn cho ấy khỏi gió tuyết.Tôi không kìm dừng bước, chằm chằm vào họ.Dáng vẻ thân mật của họ thật tốt, thật khiến người ta ngưỡng mộ.Tôi do dự mở điện thoại, mở WeChat, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Trình Tĩnh hay không.Sự tin tưởng quan trọng nhất giữa những người nhau một khi đã rạn nứt, thì rất khó hàn gắn, huống hồ, hình như tôi thật sự không xứng với ấy.Ngón tay gõ trên bàn phím: Trình Tĩnh, chúng ta chia tay đi.Dừng lại rất lâu, vẫn không ấn nút gửi.Đột nhiên có người thở hổn hển xuất hiện sau lưng, là giọng trách móc quen thuộc: "Tuyết rơi rồi, sao em không che ô?"Là Trình Tĩnh, đang cầm ô, trên vai còn đọng tuyết.Tôi nhất thời không biết nên gì, đành trả lời: "Em quên mang ô rồi."Anh ấy : "Nếu như không đến tìm em nấu lẩu, có phải em còn muốn dầm mưa thêm một lúc nữa không?"Lúc này tôi mới để ý ấy còn xách theo một túi lớn nguyên liệu, tôi do dự hỏi: "Anh không phải đến để chia tay với em sao?"Trình Tĩnh nghiêm mặt: "Nói linh tinh gì , đang yên đang lành, sao phải chia tay chứ?""Nhưng hôm ở KTV rõ ràng không vui mà."Anh ấy ngượng ngùng ho khan, khoác vai tôi: "Hôm đó không vui thật, chủ yếu là không vui với bản thân . Tiểu Ngư, chúng ta nhau lâu như , mà không hề biết, lúc nhỏ em khổ như ."Chuyện này không giống như tôi tưởng tượng.Hốc mắt tôi lặng lẽ đỏ hoe, mà tên ngốc này vẫn đang nghiêm túc kiểm điểm bản thân: "Anh cảm thấy trai cũng quá không xứng chức rồi, lại không biết phải an ủi em thế nào. Em mạnh mẽ như , chắc là không muốn an ủi đâu nhỉ. Cho nên mới đi hỏi bố mẹ , bố mẹ , không cần an ủi, sau này, dùng hành để bảo vệ là ."Trình Tĩnh ngốc nghếch : "Bảo bối, sau này bố của em, mẹ của em, tuy không có tuổi thơ hạnh phúc, em sẽ có tương lai tươi đẹp."Bầu trời vẫn đang có tuyết rơi, từng chút từng chút, trắng ngần lấp lánh.Từ ngày hôm đó, Phương Kiến Nghiệp không còn gọi điện cho tôi nữa, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.Dì với tôi về những chuyện cũ này, vẫn luôn nhắc mãi, bà ngoại là người rất mạnh mẽ, năm đó rất nhiều họ hàng khuyên bà, con đã mất rồi, dù thế nào cũng phải tìm Phương Kiến Nghiệp đòi tiền bồi thường.Bà ấy nhất quyết không chịu, bà , nếu đòi tiền bồi thường, Phương Kiến Nghiệp sẽ tự cho rằng đã thanh toán xong xuôi. Bà già này tuy nghèo, tuyệt đối sẽ không lấy mạng con ra đổi tiền.Tôi đưa Trình Tĩnh đến mộ của mẹ và bà ngoại thắp hương, đốt tiền vàng, nhẹ nhàng với mẹ: "Con xin lỗi mẹ. Con biết quá muộn, báo thù cũng không đủ tàn nhẫn. Nhưng con nghĩ, mẹ nhất định không hy vọng con vì tên khốn đó mà hủy hoại cả cuộc đời mình phải không ạ?"Con đã báo thù rồi, cũng chỉ có thể như thôi, con phải đi sống cuộc sống của chính mình –Bà ngoại đã , con người, sống tốt cuộc sống của mình, chính là sự trả thù tốt nhất đối với kẻ xấu.Tro tàn từ từ bay lên trời, mẹ và bà ngoại nhất định đều nghe thấy rồi.
Hết
Bạn thấy sao?