Chu Ngư – Chương 1

Khi mẹ tôi mang thai, bố tôi vì muốn trèo cao, đã nhẫn tâm vứt bỏ vợ con mà cưới con của lãnh đạo.Tìm kiếm tên ông ta, tôi thậm chí còn tìm thấy Weibo của một người con khác, ăn chơi đàng điếm, trang sức hàng hiệu, gia đình hạnh phúc... mỗi một dòng trạng thái đều là minh chứng cho cuộc sống nuông chiều từ bé.Cô ta có biết đến sự tồn tại của tôi không?Có biết rằng có một người chị chỉ hơn ta sáu tháng tuổi không?Có biết rằng người chị này từ nhỏ đã bị người đời mắng chửi là đồ con hoang, vừa sinh ra đã mất mẹ, trở thành đứa trẻ không cha không mẹ không?1Từ nhỏ tôi đã biết gia đình mình không giống những gia đình khác, trong nhà không có bố.Bố tôi đã trèo lên cành cao, khi mẹ còn đang mang thai tôi, ông ta đã nôn nóng cưới con của lãnh đạo.Tôi chỉ biết về ông ta có , không biết tên là gì, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào.Cho đến khi bà ngoại tôi bệnh nặng, Bệnh viện số 1 ca phẫu thuật của bác sĩ Lâm đã xếp lịch đến một tháng sau, trai tôi muốn giúp tôi chen ngang, ấy chỉ là bác sĩ nội trú, không có quyền lực lớn đến .Nhìn bệnh của bà ngoại ngày càng nặng, dì tôi lỡ miệng , hay là để Chu Ngư liên lạc với bố ấy xem sao, biết đâu sẽ có giường bệnh.Lúc đó tôi mới biết, bố tôi cũng sống trong cùng một thành phố với tôi, hơn nữa còn có mối quan hệ không nhỏ trong Bệnh viện số 1.Bà ngoại mắng dì, bảo dì đừng nhảm, "Cùng lắm thì không chữa nữa, bà già này cũng sống đủ rồi."Tôi đóng cửa lại, hỏi dì về tên của bố.Phương Kiến Nghiệp, thì ra bố tôi tên là Phương Kiến Nghiệp.Tra tên này trên công cụ tìm kiếm, hàng loạt tin tức hiện ra, trên trang web chính thức còn có số điện thoại liên lạc của ông ta.Điện thoại kết nối."Alo, ai đấy?""Con là Chu Ngư," móng tay tôi bấm vào lòng bàn tay, "Bố."Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cà phê ngoài Ủy ban nhân dân thành phố, trước đó, tôi đã tra cứu tất cả các tài liệu có thể tìm thấy, biết rằng vợ ông ta tên là Lý Bình, phó viện trưởng Bệnh viện số 1; con ông ta tên là Phương Nhược Nhã, vừa tốt nghiệp đại học.Tôi thậm chí còn tìm thấy Weibo của Phương Nhược Nhã, ăn chơi đàng điếm, trang sức hàng hiệu, gia đình hạnh phúc... mỗi một dòng trạng thái đều là minh chứng cho cuộc sống nuông chiều từ bé.Cô ta có biết đến sự tồn tại của tôi không?Có biết rằng có một người chị chỉ hơn ta sáu tháng tuổi không?Có biết rằng người chị này từ nhỏ đã bị người đời mắng chửi là đồ con hoang, vừa sinh ra đã mất mẹ, trở thành đứa trẻ không cha không mẹ không?Một bóng đen nhỏ đổ xuống trước mặt tôi, là Phương Kiến Nghiệp đến.Ông ta tôi một lúc rồi : "Con rất giống mẹ con."Tôi cũng quan sát ông ta, : "Thật ạ? Con không nhớ rõ lắm, mẹ mất sớm, con không nhớ gì cả."Nụ của Phương Kiến Nghiệp cứng đờ, cuối cùng không khách sáo nữa, thấp giọng : "Những năm qua, là bố có lỗi với hai mẹ con."Hai mẹ con.Ông ta hai mẹ con.Thì ra ông ta luôn biết có một đứa con là tôi, chưa bao giờ hỏi han đến.Tôi cố gắng kìm nén sự uất ức và phẫn nộ trong lòng: "Bố có nỗi khổ riêng, con hiểu mà."Phương Kiến Nghiệp lộ vẻ mặt vui mừng, : "Thoáng cái con đã lớn thế này rồi, có việc gì cần bố giúp, con cứ ."Cuối cùng cũng đợi câu này.Tôi : "Bà ngoại con bị bệnh, rất nghiêm trọng, không hẹn bác sĩ Lâm ở Bệnh viện số 1 mổ cho bà. Bố có thể nghĩ cách không ạ?"Ông ta im lặng một lúc, : "Bệnh viện số 1 không , Bệnh viện trực thuộc đại học C thì sao?""Bác sĩ Lâm là chuyên gia uy tín nhất về căn bệnh này. Nếu Bệnh viện trực thuộc đại học C có thể , hôm nay con đã không mạo muội gọi điện cho bố," Tôi , "Hơn nữa, vợ bố là phó viện trưởng Bệnh viện số 1, không phải càng thích hợp hơn sao?"Phương Kiến Nghiệp khổ: "Con không hiểu, chính vì như mới không ."Ông ta né tránh ánh mắt của tôi, ra đường phố bên ngoài cửa sổ, người đi bộ vội vã, lá ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống.Tôi chợt hiểu ra, thì ra vợ ông ta không biết đến sự tồn tại của tôi.Điều quan trọng hơn tôi hiểu ra là, trong mắt ông ta, sự ổn định của gia đình đó quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của bà ngoại tôi.Phương Kiến Nghiệp quay lại tôi, đưa ra quyết định: "Thế này, bố sẽ liên lạc với bè ở Bệnh viện trực thuộc đại học C, giúp bà ngoại con thủ tục nhập viện trước. Bố chuyển cho con hai vạn tệ viện phí, không đủ thì cứ hỏi bố."Bố ruột của tôi, muốn dùng tiền để đuổi tôi đi, hơn nữa trong mắt ông ta, tôi chỉ đáng giá hai vạn tệ."Con không thiếu tiền," tôi , "Con mở studio chụp ảnh từ khi còn học đại học, tuy không kiếm nhiều như bố, cũng không đến mức phải đi tống tiền."Vẻ mặt Phương Kiến Nghiệp thoáng qua một tia xấu hổ: "Con xem con kìa, sao lại là tống tiền chứ? Đây là việc bố nên ."Ông ta đồng hồ, đứng dậy định đi: "Vậy cứ thế đã, bố tìm bè ở Bệnh viện trực thuộc đại học C rồi sẽ gọi lại cho con."Tôi ngắt lời ông ta: "Con đưa bố mười vạn, bố giúp bà ngoại con thủ tục nhập viện ở Bệnh viện số 1 đi."Ông ta cau mày, tỏ ra một chút uy nghiêm của người cha: "Chu Ngư, con đang cái gì ? Đừng có vô lý." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...