Chủ Mộ – Chương 1

1

Bây giờ là mười một giờ tối, lúc thấy cái bình luận kia, đột nhiên có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Không đợi tôi gì, những cư dân mạng khác đã mắng trước.

“Ý gì đấy, rủa người ta à?”

“Nửa đêm mà phòng quan tài gì, hù ch*t người ta đấy.”

“Cảm giác người kia không có ý tốt, Nguyễn Nguyễn mau đá cái ID này ra ngoài đi, đừng để người kia ô nhiễm buổi livestream.”

Trong khi tôi còn đang ngây người, người đó đã gửi bình luận thứ hai.

“Có cửa chính mà không có cửa sổ, tối kỵ trong phong thủy. Sinh khí không vào , tử khí không ra . Dần dà, người ở trong đều không sống nổi.”

Những cư dân mạng khác mắng chửi càng gay gắt hơn.

“Bớ người ta có thằng đi*n.”

“Nguyễn Nguyễn mau đá nó ra đi!”

Tôi tên là Nguyễn Nguyễn, là một blogger đẹp nghiệp dư, bây giờ những người trong phòng livestream đều là người theo dõi tôi.

Buổi tối nhấn vào là để xem các mẹo nhỏ dưỡng da trước khi đi ngủ của tôi, chứ không phải đến nghe mấy chuyện ma quỷ.

Tôi cũng rất muốn đá cái người kì lạ kia ra ngoài, chẳng hiểu tại sao lại không xuống tay .

Khóe mắt nhác thấy trần phòng ngấm nước, cảm giác bồn chồn trong lòng tôi càng lúc càng tăng lên.

Phòng ký túc xá của chúng tôi sửa lại từ nhà kho, đúng là gian phòng duy nhất không có cửa sổ trong cả tòa nhà này.

Tôi ở nơi này cùng với ba người khác, ban đầu chúng tôi cũng không hài lòng lắm, mấy năm nay trường học đẩy mạnh việc tuyển sinh, ký túc xá không đủ dùng, chúng tôi cũng đành chịu.

Tôi liếc ID kia, tên của ta là "Tiểu Nhiễm", không phải là một người theo dõi mà tôi quen mắt.

Thấy những bình luận mắng chửi càng lúc càng nhiều, tôi .

"Em tên Tiểu Nhiễm này, đừng mấy lời huyền bí như trong phần bình luận nữa nhé, nếu không tôi chỉ có thể đá em ra ngoài thôi."

Ngay khi tôi vừa dứt lời, Tiểu Nhiễm lại gửi thêm một bình luận.

“Tấm gỗ trên nóc quan tài là mỏng nhất, bị ăn mòn trong thời gian dài sẽ bị ngấm nước vào ngày mưa. Nếu không, phòng của các cậu đâu nằm ở tầng cao nhất, sao đến ngày mưa, trần phòng của các cậu lại ngấm nước?”

Tôi sửng sốt.

Tuy rằng tôi thường phát sóng trực tiếp ở ký túc xá, tôi không hề với mọi người chúng tôi ở tầng mấy.

Hơn nữa, tuy rằng đúng là bên ngoài đang mưa, trong phòng chúng tôi không có cửa sổ, cư dân mạng này không thể nào đoán từ hình ảnh livestream.

Bình luận này vừa xuất hiện, các cư dân mạng khác chợt im lặng trong phút chốc.

Sau đó, bắt đầu có người tin tưởng ta.

“Đệch mợ, tôi bắt đầu thấy sợ rồi.”

“Hình như ấy cũng có chút căn cứ…”

Nhưng nhanh chóng có người khác phản bác.

“Khu vực IP của Nguyễn Nguyễn gần đây đều có mưa, chắc chắn Tiểu Nhiễm này chỉ đang lừa gạt thôi.”

“Hơn nửa đêm rồi, chẳng biết có ý đồ gì, Nguyễn Nguyễn mau đá ta ra đi.”

Tôi ID Tiểu Nhiễm này, cảm giác ớn lạnh sau lưng càng lúc càng nhiều.

Cô ta đoán cũng không sai.

Căn phòng này của chúng tôi, chỉ có ngày mưa mới thấy trần nhà bị ngấm nước.

Rõ ràng là chúng tôi không phải tầng trên cùng, hơn nữa tôi đã hỏi qua bè ở những phòng khác, bất kể là cùng tầng hay khác tầng, trong phòng của bọn họ đều không có vấn đề này.

Thế nên, tôi nhỏ giọng .

"Cô phòng ngủ của chúng tôi là phòng quan tài, phòng quan tài có nghĩa là gì?"

Vài giây sau, trái tim tôi chợt giật thót.

Có lẽ là để khác biệt với bình luận của các cư dân mạng khác, Tiểu Nhiễm đã đổi màu chữ sang màu đỏ, trên màn hình, trông cực kỳ giống máu.

“Phòng ngủ của nữ thành phòng quan tài, là để chôn cùng.”

“Trong bốn người của ký túc xá các cậu, có một người là người ch*t, cũng chính là chủ mộ. Ba người khác, là vật tế.”

2

Những lời này khiến cho da đầu tôi tê rần.

Tôi quay đầu lại, yên lặng về phía những người cùng phòng của mình.

Ký túc xá của chúng ta phân chia ngẫu nhiên, tất cả mọi người đều có chuyên ngành khác nhau.

Ngay lúc này, Tần Tiếu của khoa tiếng Trung đang ngồi bên cạnh bàn học, đeo tai nghe, vừa xem mấy video ngắn vừa ăn bữa khuya là mì gói của ấy, thỉnh thoảng bật ra tiếng .

Mạnh Lệ Nhi, hoa khôi của khoa hóa học, đang tao nhã sơn móng tay của mình.

Sinh viên chăm chỉ của khoa y, cũng là trưởng phòng, Ngô Lam, vẫn còn đang tự học ở bên ngoài, chưa trở về.

Mọi người trông đều không khác gì các nữ sinh viên bình thường, thường ngày quan hệ cũng khá hòa hợp.

Trong số này… lại có một chủ mộ sao?

Không biết có phải là vì sắc mặt của tôi quá khó coi hay không, Tiểu Nhiễm nhanh chóng gửi bình luận.

“Bất kể cậu và cùng phòng của cậu thân thiết với nhau thế nào, cậu cũng phải chấp nhận một sự thật, là trong số họ có một người đã ch*t, trở thành quỷ hồn, oán khí không tiêu tan, đang có ý đồ kéo theo ba người các cậu vật tế.”

“Quá trình này cần một trăm ngày, đến ngày thứ một trăm là có thể đóng nắp quan tài, đưa xuống mộ huy.ệ.t, hoàn thành nghi thức này.”

Tôi đưa mắt tờ lịch nhỏ trên bàn, cổ cứng đờ.

Phần bình luận cũng xôn xao.

“Khoan đã, ngày 1 tháng 9 khai giảng rồi, ngày mai không phải là ngày thứ một trăm sao?”

“Tôi hơi sợ, nên mau chóng xung quanh, cũng may là phòng ngủ của chúng tôi có cửa sổ, hu hu.”

Trong một đống thảo luận, bình luận màu đỏ của Tiểu Nhiễm lại xuất hiện.

“Streamer, nếu các cậu khai giảng đúng ngày 1 tháng 9, thì tối nay chính là cơ hội cuối cùng của các cậu.”

“Nếu tối nay các cậu không tìm ra con quỷ kia, thì ba người khác đều sẽ ch*t vào ngày mai.”

Tay của tôi bắt đầu run rẩy.

Trong phần bình luận, có người hâm mộ trung thành lên tiếng thay tôi.

“Cô tên Tiểu Nhiễm này, hơn nửa đêm ngồi bịa chuyện ma quỷ là vì muốn trả thù xã hội à?”

“Fan cũ của Nguyễn Nguyễn đều biết ấy rất nhát gan, đến phim kinh dị cũng không dám xem!”

“Nguyễn Nguyễn, cậu có muốn đi ra ngoài hít thở không khí một lát không, nếu ký túc xá của các cậu không có cửa sổ thì quả thật không thông gió, sắc mặt của cậu rất kém đó.”

“Đúng , Nguyễn Nguyễn đi ra ngoài đi dạo đi! Không phải Tiểu Nhiễm này các cậu không thể rời đi sao, chỉ cần cậu đi xuống dưới lầu dạo một vòng, không phải là đã có thể chứng minh ta linh tinh hay sao.”

Tôi cầm lấy điện thoại, đứng lên.

Đúng , chỉ cần tôi đi xuống lầu một chuyến, để cho mọi người thấy tôi rời đi, rồi sẽ rõ lời ta có thật hay không.

Trong lòng đã quyết, tôi cầm điện thoại, vừa livestream vừa đi ra bên ngoài.

Nhưng mà, ngay khi tôi đi ngang qua cửa.

Đột nhiên có một bàn tay duỗi đến từ phía sau, nắm lấy cổ tay của tôi.

Bàn tay kia rất lạnh.

Tôi hoảng sợ đến mức gần như hét lên thành tiếng, quay đầu lại, chợt đối diện với một đôi mắt giấu sau lớp thấu kính dày cộp.

Là Tần Tiếu.

Cô ấy đang tập trung xem mấy video ngắn, thế mà lại bất chợt túm tôi ngay lúc tôi đi ngang qua.

"Nguyễn Nguyễn, đã trễ thế này."

Ánh mắt của Tần Tiếu tôi chằm chằm không chớp mắt.

"Cậu đi đâu thế?"

Mắt kính phản xạ ánh sáng từ bóng đèn trên đỉnh đầu, tôi không thể thấy rõ ánh mắt của Tần Tiếu.

Không biết có phải là do tâm lý hay không, đột nhiên tôi lại cảm thấy nụ của Tần Tiếu có vẻ xa lạ hơn bình thường.

Cổ họng tôi khô cằn, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng rồi mới mở miệng .

"Tớ ra ngoài đi dạo."

Tần Tiếu nhíu mày.

"Mưa lớn lắm đấy."

Cô ấy không cho phép tôi đi ra ngoài à?

Chẳng lẽ Tần Tiếu… chính là chủ mộ?

Khi suy nghĩ xuất hiện trong đầu, tôi chợt phát hiện ra, dường như suy nghĩ của tôi đã chạy theo Tiểu Nhiễm rồi.

Nhưng mà, ngay khi tôi còn đang suy nghĩ cách nào để đẩy Tần Tiếu ra thì ấy lại chủ buông lỏng tay ra.

Tần Tiếu quay vào lấy ra một chiếc ô, đưa cho tôi.

"Cầm theo chiếc ô này, tiện đường đi đón chị Lam luôn nhé."

Tôi nhận lấy ô, mau chóng đi ra khỏi cửa phòng ngủ.

Tôi vừa nghĩ rằng Tần Tiếu sẽ không để cho tôi rời đi, ấy lại không hề ngăn cản tôi.

Chẳng lẽ là…

Trái tim tôi đập thình thịch, một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu.

… Là do Ngô Lam vẫn chưa trở về.

Đúng rồi! Theo lời Tiểu Nhiễm , chủ mộ cần ba vật tế, thiếu một cái cũng không .

Bây giờ Ngô Lam vẫn chưa trở về, mà Tần Tiếu cũng không biết rằng tôi đã phát hiện ra cái gì đó sai sai, cho nên ấy cho rằng tôi đi ra ngoài rồi sẽ quay lại ngay, cũng bảo tôi dẫn luôn Ngô Lam đến.

Nghĩ đến đây, tôi lấy ra một chiếc điện thoại khác từ trong túi áo ngủ. Tôi có hai cái điện thoại, một cái dùng để livestream, một cái dùng hàng ngày. Lúc này, tôi vội vàng lấy cái điện thoại dùng hàng ngày ra, gửi cho Ngô Lam một tin nhắn.

“Chị Lam, tạm thời đừng trở về!”

Không có ai đáp lại, tôi lại gọi điện thoại cho Ngô Lam, chị ấy cũng không nghe máy.

Chắc là đang đi trên đường.

Thôi, đi xuống lầu trước , có lẽ là tôi có thể ngăn chị ấy trên đường từ phòng tự học trở về.

Trong lúc liên hệ với Ngô Lam, tôi đã đi xuyên qua cả đoạn hành lang rất dài, đi đến cửa thang máy.

Nhưng ngay khi tôi bước vào thang máy, lại đột nhiên phát hiện ra…

Màn hình hiển thị của cả hai chiếc thang máy đều đen kịt.

Toàn bộ thang máy đều dừng hoạt .

Trong lòng tôi ớn lạnh, cảm giác có điềm xấu cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Bỗng dưng tôi nhận ra, xung quanh tôi có gì đó không đúng lắm.

Trên đường đi đến thang máy, tôi đã đi xuyên qua một đoạn hành lang rất dài.

Tuy rằng đã gần mười hai giờ, bình thường vào giờ này, hành lang đều rất náo nhiệt.

Người đi rửa mặt, người đi lấy đồ ăn khuya đặt bên ngoài, người bày thảm tập yoga, học từ đơn, thảo luận bài tập nhóm nhỏ, toàn là người.

Nhưng cả đoạn hành lang mà tôi vừa mới đi ngang qua lại không có một bóng người.

Tất cả cửa phòng ký túc xá đều đóng chặt, vô cùng yên lặng trong ánh sáng u ám.

Tôi cảm giác chân mình bắt đầu run rẩy.

Giờ phút này, trong chiếc điện thoại dùng để phát sóng trực tiếp kia, bình luận của các cư dân mạng càng lúc càng nhiều, đều thúc giục tôi mau chóng xuống lầu.

Nhưng điều kỳ lạ là, Tiểu Nhiễm lúc nãy vẫn luôn gõ chữ không ngừng, lại không xuất hiện nữa.

Tôi nuốt nước miếng, đi sang cánh cửa lớn dẫn ra lối thoát hiểm bên cạnh thang máy.

Đẩy cửa ra là đến cầu thang bộ, chúng tôi ở lầu 3, đi xuống dưới có lẽ chỉ cần 1 phút ngắn ngủi.

Chỉ cần đi ra khỏi tòa ký túc xá này là mọi chuyện đều ổn.

Trong lòng đã quyết tâm, tôi vọt vào cầu thang, chạy ào xuống.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ – tôi muốn rời khỏi tòa ký túc xá này, càng xa càng tốt.

Cầu thang bộ cũng giống hệt như hành lang, không có một ai.

Tôi chạy như điên xuống lầu, mau chóng đi xuống hai tầng, có lẽ là vì kích quá mức, lúc xuống đến tầng cuối cùng, tôi còn bước hụt một chân, lập tức ngã lăn quay.

Di vuột khỏi tay, tôi mau chóng lồm cồm bò dậy, nhặt nó lên.

Cũng may là buổi livestream vẫn chưa dừng.

"Được rồi, tôi đã đến tầng 1."

Tôi lớn tiếng với chiếc điện thoại, giống như đang tự tiếp thêm can đảm cho mình.

Nhưng trên màn hình lại im lìm.

Khung bình luận của cư dân mạng dường như cũng ngừng lại.

Vài giây sau, mới có một vài bình luận nhảy lên.

Nội dung đều giống nhau như đúc:

“Nguyễn Nguyễn, cậu quay đầu lại đi…”

Đầu óc tôi chợt nổ tung.

Cảm giác khác lạ trong lòng càng dâng trào, cuối cùng tôi đã nhận ra…

Tôi đã đi xuống hai tầng lầu, đây không phải là tầng 1.

Tôi quay đầu lại , toàn thân lập tức nổi da gà.

Con số ở đằng sau vẫn là con số 3 chói lọi.

Tôi vẫn còn ở lầu 3.

3

Quỷ dẫn đường.

Nếu như trước đó, tuy rằng tôi đã vô thức chạy theo suy nghĩ của Tiểu Nhiễm, trong lòng vẫn ôm một suy nghĩ may mắn rằng " ta vớ vẩn thôi".

Vậy thì giờ đây, tôi mới thật sự ý , không phải là tôi tự dọa chính mình.

Mà tôi đã thật sự gặp phải một chuyện khoa học không thể giải thích .

Trên màn hình điện thoại, phần bình luận trên màn hình đã bắt đầu chạy liên tục.

Chủ yếu chia hai phe.

Một phe cũng sợ hãi giống như tôi:

“Lúc nãy tất cả mọi người trong phòng phát sóng đều đã thấy rõ, Nguyễn Nguyễn đã thật sự chạy xuống hai tầng lầu rồi.”

“Đây là quỷ dẫn đường, ấy không rời khỏi tầng lầu này ! Lời Tiểu Nhiễm là thật!”

Một phe khác vẫn không thể chấp nhận mấy chuyện ma quỷ, thế nên lại bắt đầu nghi ngờ ngược lại tôi.

“Nguyễn Nguyễn, không phải là và người kia đang hợp tác với nhau vì lượt xem đấy chứ?”

“Đúng , tôi cũng có suy nghĩ rằng chuyện này là do streamer tự biên tự diễn, cái gọi là quỷ dẫn đường này thật ra chỉ là dán số 3 ở cả hai tầng lầu mà thôi, đúng là một chiêu trò che mắt vụng về.”

“Có điều streamer này biết diễn thật đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn kia sợ hãi đến mức trắng bệch kìa, giống quỷ ghê ha ha ha.”

Nhưng người lên tiếng sau đó hầu hết đều là các cư dân mạng mới vào phòng live stream, bọn họ không hiểu tôi, bởi nên bắt đầu trêu chọc không chút kiêng dè, thậm chí còn có người mắng tôi, tôi vì lượt xem mà không từ thủ đoạn.

Mà tôi hoàn toàn không quan tâm đến những cái đó, chỉ vào màn hình điện thoại, giọng run rẩy.

"Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, còn ở đó không?"

Không có ai đáp lại.

Tiểu Nhiễm không gửi thêm một bình luận nào nữa.

Nỗi tuyệt vọng trong lòng càng lúc càng dâng trào, tôi đứng trong cầu thang bộ trống trãi tĩnh mịch, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Tôi vừa không thể chạy ra khỏi tòa ký túc xá này, vừa không muốn quay lại căn phòng quái lạ kia, đối mặt với những người cùng phòng không rõ là người hay quỷ.

Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân của một người khác.

Một tiếng, lại một tiếng, gót giày thong thả nện lên nền đất, tiết tấu đều đặn.

Trong một khoảng không tĩnh lặng, tiếng bước chân này lại có một loại mỹ cảm như nhịp trống.

Nó hướng từ dưới lên trên, càng lúc càng đến gần tôi.

Tôi đứng sững tại chỗ, chân giống như bị đông cứng, ngay cả chạy cũng không chạy nổi.

Trong bóng đêm, một bóng người dần dần xuất hiện.

Tóc dài màu đen, mặc quần áo trắng.

Tôi trơ mắt ra người đó đi đến trước mặt mình.

"Nguyễn Nguyễn."

Đối phương nhẹ giọng hỏi.

"Em đứng ở đây gì đấy?"

Tôi lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng thấy rõ người tới trong ánh sáng tù mù.

Là Ngô Lam.

"Chị Lam…"

Cổ họng tôi giật giật.

Trong mấy người cùng phòng, tôi có quan hệ tốt nhất với Ngô Lam, tuy rằng mới quen biết nhau không lâu, đã là những người cực kỳ thân thiết.

Lúc tôi mới nhập học, bị tên đàn đểu cáng lừa một số tiền lớn, là chị Lam tới tận nơi đòi tiền về giúp tôi, sau đó tôi bị viêm ruột thừa cấp tính cần phẫu thuật, cũng là chị Lam đi theo đến bệnh viện giúp tôi.

"Chị Lam, em vừa gửi tin nhắn với gọi điện thoại cho chị, sao chị không trả lời em !"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...