Ngay cả những gia tộc danh giá cũng không thèm giao thiệp với một nữ nhân nhục gia phong như ta. Nhưng ta từ lâu đã không chỉ đại diện cho bản thân mình, mà còn là nương nhà họ Lục và là chủ mẫu nhà họ Tiêu.
Mẹ chồng còn chưa kịp bình tâm từ những chuyện này, tin tức từ nhà sinh mẫu ta lại đến, nha hoàn cẩn thận thuật lại từng chữ từng câu: "Cô nương nhà họ Lục thông minh hiểu chuyện, dù vào cung cũng là người trọng vọng, sao có thể bị nhà họ Tiêu bôi nhọ, để một nghĩa tử mặc sức giày vò nàng. Chưa kể đến những lời đồn đại, nghĩa tử nhà họ Tiêu vốn là con riêng của Hầu gia, chỉ những lời đồn đại về nương nhà họ Lục lan truyền khắp nơi, đã đặt thể diện và danh tiếng nhà họ Lục ta vào đâu. Nếu không thể gột rửa nhơ bẩn, hãy mở từ đường, hai nhà đàng hoàng hòa ly, tránh để rơi vào kết cục thông gia biến thành thù địch."
Tất nhiên những lời đồn đại là do ta cố ý tung ra, và sự vu khống, bôi nhọ của Tiêu Thừa Ý đối với ta cũng là do ta cố ý dung túng và khuếch đại.
Nước càng đục, hình càng nghiêm trọng, nó, họ mới không còn đường lui. Ba mặt cùng tấn công, cuối cùng mẹ chồng ta ngất xỉu.
Ta ngồi bên giường, vẻ mặt lạnh nhạt. Nếu không phải bà ta dung túng cho Tiêu Nam Phong ngang ngược, lại sợ ta sau khi bà ta chết sẽ nhòm ngó gia sản nhà họ Tiêu, sao bà ta có thể vừa thay trắng đổi đen, vừa đặt đứa cháu ruột của mình bên cạnh ta, hút máu ta đến cạn kiệt rồi hắt hủi ta?
Bà ta rõ ràng biết nữ nhân đó từ trước đến nay không muốn Tiêu Nam Phong, mà là tất cả những gì ta có, bà ta lại mặc kệ họ cắt xẻo ta từng mảnh, vắt kiệt sức lực của ta.
Mỗi người đều phải trả giá cho hành của mình, bà ta cũng , họ cũng .
Mãi sau mẹ chồng mới tỉnh táo lại nhờ sự bận rộn của các nha hoàn, bà ta trực tiếp lôi Tiêu Thừa Ý từ trường học về, quỳ gối trước mặt ta, ép nó xin lỗi.
Ta lạnh lùng liếc : "Xin lỗi có ích gì? Danh tiếng đã hủy hoại, dù có dập đầu cũng không thể cứu vãn."
Chỉ muốn một lời xin lỗi, để ta bỏ qua chuyện cũ, ắt hẳn là xem nhẹ thể diện nhà họ Lục của ta.
"Giờ đây không chỉ danh tiếng của ta bị tổn , mà thể diện nhà họ Lục cũng bị ảnh hưởng. Dù ta có tha thứ, quan viên ngôn luận nhà họ Lục lợi như , sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Tiêu."
Cuối cùng, mẹ chồng cũng nhận ra rằng đắc tội với quan viên ngôn luận, dù bình thường không có chuyện gì cũng phải cẩn thận, sợ bị người ta lên án.
Mà Hầu phủ giờ không còn ai ở triều đình, nếu bị lên án, sẽ không có ai đứng ra tranh luận, chỉ có thể tự nuốt cay đắng.
"Vậy, theo con thì nên gì?"
Ta mỉm : "Phải do Tiêu Thừa Ý mang lễ vật nặng, đến nhà xin lỗi."
Như , chuyện Tiêu Thừa Ý vu oan cho chủ mẫu, hãm hai nhà Lục Tiêu sẽ khẳng định. Dù sau này có tài năng xuất chúng, cũng sẽ mang tiếng xấu ngoan cố, khó bảo.
Mẹ chồng lập tức phản đối: "Không thể! Như là hủy hoại tương lai của Ý nhi. Tương lai nhà họ Tiêu đều đặt lên vai thằng bé, dù thế nào cũng không thể để nó tự hủy hoại bản thân."
Ta nhẹ nhàng nhấc mí mắt : "Vậy thì không còn cách nào khác. Tự mình tám phần còn có thể giữ lại một phần, nếu bị nhổ tận gốc, sẽ không còn ngày nào ngẩng cao đầu. Việc nào nặng nhẹ, mẫu thân nên suy nghĩ kỹ lưỡng mới phải!"
Mẹ chồng mặt mày biến sắc, ta giả vờ không thấy. Lòng thương con vô bờ bến và sự cố chấp của bà ta vốn đã nằm trong dự tính của ta.
Nhưng, có những thứ bà ta quan tâm mới có thể khiến bà ta ngoan ngoãn cúi đầu. Trở về viện, ta liền viết thư cho thúc phụ. Gánh vác lẫn nhau, mới có tương lai cho gia đình nhà họ Lục chúng ta.
Sáng hôm sau, trên triều đình, thúc phụ của vội vàng dâng tấu, trực tiếp chỉ trích nhà họ Tiêu gia phong không nghiêm, để con riêng vào phủ, vu khống chủ mẫu, tung tin rối, mất thể diện nhà họ Lục.
Dưới sự xôn xao của triều đình, dần dần có người tin tưởng
.
“Hài tử đó tám phần giống Hầu gia, lại cờ lão phu nhân nhặt về, quả là quá trùng hợp.”
“Nhà họ Lục gia phong nghiêm khắc, ai ai cũng hiểu biết lễ nghĩa, ngay cả việc ngược đãi hạ nhân cũng chưa từng nghe đến, sao lại có thể ngược đãi con riêng?"
"Chỉ trưởng tử vốn yếu ớt, cầm bút cũng không nổi, giờ đây dáng vẻ thanh tú, học thức uyên bác. Nếu không phải do chủ mẫu nhân hậu, sao có thể nuôi dưỡng tốt như ."
Hoàng thượng không muốn can thiệp vào chuyện hậu cung, cộng thêm việc cảm kích công lao hy sinh vì nước của Tiêu Nam Phong, nên vẫn dành cho Hầu phủ một con đường lui, thậm chí khuyên thúc phụ ta: "Hầu gia là người ngay thẳng, nhất định không ra chuyện lừa dối và sỉ nhục phu nhân, hài tử đó, nghe cũng chỉ là nhặt về thôi, Lục đại nhân bớt giận đi."
Bạn thấy sao?