Chủ Mẫu Không Đơn [...] – Chương 10

"Hôm đó, khi ả ta đến nhà họ Lục xin lỗi, là do ả ta nhảm sau lưng ta khiến ta đột nhiên sảy thai. Cũng là ả ta xui khiến một lũ trẻ chặn tầm của người khác ở đầu ngõ, và còn mỉa mai những sai lầm của nàng, khiến ta kích đến mức xuất huyết không ngừng, mới mất đi đứa con trai và cơ hội sinh con nữa. Con phải giống như di nương, hận ả ta, hận ả ta mãi mãi!"

 

Ta cố ý giả vờ hiền thục, vội vàng bước đến trước mặt mọi người và nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cô nương hãy bình tĩnh, có chuyện gì cứ từ từ , chỉ xin đừng con ta."

 

Nàng ta đột nhiên quay lại, trừng mắt ta và gầm lên: "Đừng giả vờ! Nếu không phải vì ngươi cướp đi hôn sự của ta, Tiêu Nam Phong sao phải để ta mang bụng bầu giả chết cùng hắn rồi về quê? Chính là do ngươi không dung thứ cho ta, chính là do ngươi  muốn cướp đoạt tất cả, ngươi là nữ nhân độc ác nhấ!

Bây giờ giả vờ hiền thục với con trai ta gì. Nó là con trai Tiêu Nam Phong, tất cả mọi thứ trong phủ Hầu vốn dĩ nên thuộc về nó, cũng vốn dĩ nên thuộc về ta, là do ngươi, là do ngươi đã cướp đi tất cả của ta."

 

"Mọi người hãy xem, nữ nhân này giả nhân giả nghĩa, vô cùng giả dối, chiếm đoạt con trai ta, còn muốn ta, nếu ta chết, chính là do ả ta ra tay. Con trai, ả ta đi, ả ta là kẻ thù của chúng ta."

 

Tiêu Thừa Ý không còn đứng vững nữa, lảo đảo ngã xuống, bị Hứa Sương Nhi ôm chặt. Nàng ta dịu dàng lời âu yếm, y như một người mẫu thân dỗ dành con thơ.

 

"Nói đi con, với họ, con là nam nhân duy nhất của phủ Hầu. Họ không thể gì con , con đưa ta về, ta sẽ là phu nhân của Hầu phủ. Ta cũng sẽ giống như ả ta, dạy con đọc sách người, cho con cuộc sống hạnh phúc, đi con, con trai, hãy chuyện cho di nương."

 

Tiêu Thừa Ý mấp máy môi, run rẩy, không thể mở lời.

 

Nàng ta sắp phát điên, giơ dao găm lên cao và quát lớn: "Có phải ả ta dạy con hận thù ta, căm ghét ta hay không? Có phải ả ta sai cha con giam cầm ta, muốn đầu độc ta hay không? Nói đi, đi!"

 

"Câm miệng!"

 

Mẹ chồng ta nghe tin vội vàng chạy đến, chỉ cần một ánh mắt, đám hộ vệ lập tức ùa vào. Trước khi mọi người kịp phản ứng, Hứa Sương Nhi đã bị khống chế. Nữ nhân điên cuồng bị bịt miệng trong sự bối rối của Tiêu Thừa Ý, bị lôi đi một cách thô bạo.

 

"Chỉ là một kẻ điên có mâu thuẫn với nhà họ Tiêu, khiến mọi người chê ."

 

Nhưng lời của mẹ chồng ta không có sức thuyết phục nào, mọi người đều hiểu rõ, chỉ vội vàng chào tạm biệt.

"Nếu lời của ả ta là sự thật, lão phu nhân và Hầu phủ đã phạm tội khi quân. Khi tội danh này giáng xuống, lão phu nhân nên nhớ rằng, tông tộc họ Tiêu chúng tôi không hề biết một chữ. Chỉ mong lão phu nhân rộng lượng, đừng liên lụy người vô tội. Xin cáo lui!"

 

Mẹ chồng ta đã trắng bệch mặt mày, nếu không cố gắng gượng dậy, e rằng sẽ ngã gục ngay lập tức. Sau đám đông, Tiêu Nam Phong bị vành mũ che khuất kín mít, nắm chặt tay, đầy căm phẫn.

 

Thê tử tốt của hắn, khiến hắn không còn cơ hội trở về phủ nữa. Vì danh tiếng, vì không muốn phạm tội khi quân, dù là Hầu gia thì cũng phải hy sinh một thứ gì đó. Sự vô của những gia tộc lớn, chính là như .

 

Mẹ chồng ta vì lo lắng quá độ mà lâm bệnh nặng, sau khi trở về phủ liền không dậy nổi, đại phu cần điều dưỡng cẩn thận, đại khái có thể kéo dài một hai năm.

 

Tiêu Thừa Ý đứng bên cạnh Tiêu Tri Viễn, không dám ngẩng đầu lên, nức nở hỏi: "Vì con mà phủ Hầu mất đi danh tiếng, tất cả mọi người đều hận con phải không?"

 

Tiêu Tri Viễn mỉm và vỗ vai Tiêu Thừa Ý: "Sao có thể chứ! Ca ca sẽ không trách đệ. Chuyện của người lớn không liên quan gì đến đệ. Nếu đệ có thể lựa chọn, đại khái cũng muốn chọn mẫu thân mẹ ruột của mình chứ."

 

"Hỡi ôi, giờ đây nữ nhân đó đã xé nát thể diện của phủ Hầu trước mặt mọi người, chỉ e rằng…Về sau mẫu thân của con, chỉ có ta mà thôi."

 

Tiêu Thừa Ý đột ngột ngẩng đầu lên, đầy vẻ khó tin : "Di nương… sắp chết rồi sao?"

 

Nó quay người, như phát điên lao ra khỏi phủ.

 

Lính hầu muốn ngăn cản, Tiêu Tri Viễn lạnh lùng họ một cái, tất cả mọi người đều dừng lại. Tiêu Thừa Ý lao vào căn biệt thự ngoại ô, di nương vừa vừa hận của nó bị treo ở giữa sân, mặt đầy máu.

 

"Không!"

 

Nó bất chấp lao tới, đẩy tất cả gia nhân ra, hạ Hứa Sương Nhi xuống.

 

"Mẫu thân, sao người.. lại thế này? Xin lỗi, là con có lỗi với người. Nhưng con thực sự không biết phải gì, con thực sự không biết!"

 

Tiêu Nam Phong lạnh lùng đứng sang một bên: "Con không nên đến đây. Ả ta đã hủy hoại cuộc đời con, không xứng đáng để con cầu xin tha thứ cho ả ta."

 

Tiêu Thừa Ý lắc đầu lia lịa như trống bỏi: "Không, không phải . Mẫu thân là mẫu thân của con, mẫu thân thương con nhất. Con nên nghe lời mẫu thân, con nên…"

Tiêu Nam Phong nghe xong nổi giận, đá Tiêu Thừa Ý ngã xuống đất: "Chính vì con nghe lời ả ta quá nhiều, nên đã hủy hoại tiền đồ của con, cũng hủy hoại cả ta. Con có biết phụ thân đã lo liệu cho tương lai của con, cho tương lai của chúng ta chu đáo như thế nào không!

Chỉ cần con có vị trí thế tử, sống chết của những nữ nhân trong Hầu phủ chỉ là một lời . Sao các con lại nông cạn như , nhất định phải tranh cao thấp vào lúc này, phụ thân cho các con còn chưa đủ sao?"

 

Hứa Sương Nhi thấy hài tử quý bị đánh, vừa khóc vừa gào ôm người vào lòng, trừng mắt Tiêu Nam Phong: "Nếu ngươi thực hiện tất cả lời hứa của mình, thì ta cần gì phải tranh cãi với ả ta.

Nói cho cùng, ngươi ích kỷ, muốn hưởng lợi mà không muốn chịu trách nhiệm. Lôi ta xuống bùn, cũng lôi cả Hầu phủ xuống bùn. Giờ đây mọi chuyện đều là do ngươi tự chuốc lấy, ngươi đáng đời."

 

Tiêu Nam Phong tức giận, liền ra tay đánh đập Hứa Sương Nhi, cho dù ả ta đã phun ra máu tươi, hắn cũng không dừng tay.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...