14.
Lúc này có người lẩm bẩm
“Chính mình muốn tranh giành lợi ích, còn có gì mà không chịu nhận chứ!”
Ta nghe thấy , lớn tiếng chất vấn
“Ngươi một chút ta thế có ích gì?”
Nàng ta tức giận dọa đến, giọng nhỏ đi
“Đơn giản chỉ là chuyện thê thiếp tranh giành cảm, ngươi muốn độc chiếm Uy Bắc Hầu.”
Thái độ người vợ, phu quân là chỗ dựa duy nhất của bản thân
Vì thế người, tranh thủ cảm, dường như là điều đương nhiên.
Ta trút một hơi, giống như là chịu nhận sai, mới khom lưng :
“Là ta việc không hợp, khiến mọi người lo lắng.”
Đột nhiên, ta bị người nắm lấy khuỷu tay nâng dậy.
Là Cố Diễm.
Ngược sáng, ta không rõ mặt hắn.
Nhưng thanh âm vang vọng, tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
“Tri Ý thông tuệ hiền lương, có thể gả cho hầu phủ là may mắn ba đời của Cố Diễm.”
Mẹ ta nhanh chóng tiến đến, nước mắt dù chưa lau khô, biểu cũng thoải mái không ít.
“Vợ chồng các con có thể kính nhau, là không thể nào tốt hơn.”
Đúng , trượng phu của ta vội tới để giải vây cho ta.
Ta tươi , cao hứng cho chính mình.
Ta vẫn mãi nghĩ ngợi, cho đến khi đã đi quá nửa đường, mới phát hiện Cố Diễm không thích hợp.
Hắn giọng khàn khàn, “Bích Vân sắp không xong rồi.”
15.
Bích Vân vẫn nằm trên giường, hai má hóp sâu, cả người tiều tụy, chỉ có trong đôi mắt là vẫn còn một chút thần thái.
Nàng cố hết sức nửa nằm nửa ngồi.
“Huyện… huyện chủ, tiện thiếp tự biết mình đã nhiều lần xích mích với ngài, là thật sự vô lễ, chỉ là bây giờ sắp chết, mong ngài không so đo chuyện trước kia, nghe tiện thiếp tâm sự vài điều từ trong lòng.”
Anh Nương bên cạnh đã khóc không thành tiếng, Cố Diễm kéo nàng ra ngoài.
Ta ngồi ở đuôi giường.
“Ngươi đi!”
Bích Vân đầu tiên là kể lại quá khứ của nàng và Cố Diễm.
“Lúc ta gặp Hầu gia, ta chỉ có mười bảy tuổi.”
“Đám cẩu tặc Man tộc chiếm lĩnh tòa thành trì, bọn chúng bảo ta… bảo ta khiêu vũ cho bọn chúng xem, bắt ta cùng bọn chúng hưởng lạc.”
“Ta chết cũng không theo, mắt thấy bị ép tới tuyệt lộ, người xung quanh chỉ vào ta mắng”
“Bọn họ ngủ với người Man cũng là ngủ, có cái gì khác nhau, ta ở đây kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, ta là đồ tiện nhân”
“Phải… ta là một kỹ nữ, mà chẳng lẽ ta kỹ nữ thì nhất định phải ủy thân cho kẻ thù cha mẹ?”
Sự đã qua đi nhiều năm, Bích Vân vẫn không nén .
“Thủ lĩnh đạo tặc hướng tới ôm ta, ta bị dọa sợ nhắm mắt lại, cầm lấy trâm cài tóc muốn tự sát.”
Nhưng mà ta đợi lâu không thấy có tĩnh gì, cho đến khi có cái gì đó rơi lên mặt ta, ta mới to gan mở mắt, phát hiện kia là máu của cẩu tặc kia,”
“Một vị tướng quân trẻ tuổi, tay cầm trường thương, đâm xuyên qua người hắn”
Câu chuyện sau đó ta đã sớm biết đến.
“Sau khi thoát thân tiện tịch, ta cố ý đi theo Hầu gia, bám dính lấy ngài ấy cho dù ngài ấy không muốn, đến khi người trong lòng của Hầu gia lại gả cho người khác, trong lòng ngài ấy giận dỗi, mới nạp ta thiếp.”
“Đoạn thời gian đó, là một khoảng thời gian hiếm hoi hạnh phúc nhất cuộc đời ta”
Nói đến đây, trên khuôn mặt thiếu nữ của nàng ửng hồng.
Nhưng một lúc sau.
“Nhưng mà ta biết, bên người Hầu gia sớm muộn cũng sẽ có nữ nhân khác, ta cùng với ngài ấy sao có thể là vợ chồng cả đời .”
“Trong lòng ngài ấy có một người, bên người ngài ấy có Anh Nương, còn có ngài nữa.”
“Ta sợ hãi, thật sự sợ hãi, ta không muốn mình bị vứt bỏ.”
“Ta đã sớm uống thuốc tránh thai, ta biết, Hầu gia thích trẻ con, vì thế cố chấp giữ lại đứa nhỏ.”
“Quả nhiên, Hầu gia thật sự rất vui mừng, ngài ấy càng vui mừng, ta lại càng lo lắng”
“Ta sợ mất đứa nhỏ, sẽ mất đi trái tim của Hầu gia”
Bích Vân bỗng nhiên có khí lực, ôm chặt tay ta.
“Thật xin lỗi, là ta bị điên rồ mới huyện chủ.”
Người đã sắp chết, cho dù ta có nghĩ thế nào cũng không thể trơ mắt mà mặc kệ nàng.
“Không sao.”
“Là ta sai, không cầu mong ngài tha thứ.”
Nàng ra sức lắc đầu.
“Huyện chủ, là ta muốn , chờ sau khi ta chết, ngài cần phải chiếu cố Hầu gia. Anh Nương tính mềm yếu, lá gan lại nhỏ, không thể sát quyết đoán như ngài.”
“Hầu gia là người tốt nhất trên đời này.”
“Cầu xin ngài… hãy đối xử tốt với ngài ấy.”
Ta cùng Cố Diễm, đã sớm bị buộc vào một chỗ.
Không cần nàng , ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Thấy ta gật đầu, Bích Vân thở nhẹ một hơi, bàn tay nắm chặt ta cũng buông lỏng.
16.
Sau khi Bích Vân chết, Cố Diễm tự nhốt trong phòng cả ngày say rượu
Ta không , mới đi qua khuyên hắn.
Hắn trở nên tiều tụy không ít, sự hăng hái ngày xưa cũng chôn theo giai nhân.
Cố Diễm ngẩng đầu.
“Nàng đã đến rồi, vừa lúc, ta vốn cũng định đi tìm nàng.”
Ta vừa dọn dẹp hiện trường tan hoang, một bên bất đắc dĩ .
“Hầu gia tự hoại thân mình như thế, Bích Vân ở dưới cửu tuyền sao mà an tâm ?”
“Là tại ta nàng ấy.”
…
Nói xong, Cố Diễm trừng mắt , lắc lắc bò trên mặt đất.
“Không chuyện của ta nữa, Tri Ý, ta thực sự có chuyện muốn với nàng.”
Hai tay hắn nâng lên bảo kiếm trên bàn.
“Ta sớm nên đem vật này đưa cho nàng.”
“Chỉ là ông trời trêu ngươi, ta vừa mới biết thân phận của nàng.”
Rõ ràng là cảm thấy đồ vật quen thuộc, mà ngay cả chạm vào ta cũng không dám chạm.
Bạn thấy sao?