Chủ Mẫu Không Dễ [...] – Chương 5

9.

Không còn cách nào khác, ta cũng ngồi xuống bên cạnh hắn cùng nhau thưởng “Nguyệt”

Cố Diễm thở dài.

“Ngay cả khi ta mê sảng chỉ hươu bảo ngựa (30) cũng đều nghe theo, nàng không phải là quá hiền lành rồi hay sao!”

Ngự tửu trong cung là vô cùng tốt, cho dù lúc này cùng ta gần trong gang tấc, trên người hắn cũng không hề có mùi hôi, mà là một mùi hương rượu nếp nhàn nhạt.

“Phu xướng phụ tùy, đó là bổn phận của thiếp thân.”

Hắn không nghĩ tới câu trả lời này, lâm vào trầm tư

Thật lâu sau, hắn mới lẩm bẩm , “Đây là cái bổn phận chó má gì!”

Cố Diễm bị kích thích, khoa tay múa chân, bảo ta phải cùng chuyện thành thật với nhau.

“Nàng từ nhỏ đến lớn, ngoài mấy quy củ như thế, chẳng lẽ sẽ không có cái gì mình thiệt thích hay sao?”

Sự kiên nhẫn của ta sụp đổ từng chút từng chút một, ta quay mặt đi, không muốn tiếp nữa.

Có thì như thế nào? Không có thì lại sao?

Nếu không nằm trong quy củ, thì là sai.

Thấy ta trầm mặc, hắn trông giống như là một tiểu hài tử cho kẹo, đắc ý to.

“Bị ta đúng rồi chứ? Cuộc đời một người, đầu gỗ có cái gì thú vị?”

Ta giận dữ, cầm lấy cái gối trong tay ném hắn:

“Ngươi mới là đầu gỗ!”

“Dạy dỗ ta cái gì? Đầy bụng của ngươi đều là đạo lý, mọi chuyện của ngươi có như ý muốn hay không?”

Nụ của hắn trở nên cứng đờ.

“Hồi ta còn nhỏ, ba ngày thì hai lần sinh bệnh, người cũng vô cùng gầy yếu, ngay cả con gà cũng không dám . Lúc ấy nghĩ cũng không nghĩ tới lại có ngày ta trở thành một người ra trận địch, Đại tướng quân đánh đuổi man di.”

“Sau đó, trong tộc có một thúc phụ ở kinh thành phát tài, quan, cha mẹ liền đưa ta đến bên cạnh thúc phụ học hỏi việc các thứ. Ta mới đến không lâu, đã kết …”

Nói đến đây, ta đang nghe nhập thần, “Sau đó thì sao?”

Nửa ngày sau không nghe đến thanh âm, ta ngẩng đầu lên.

Cố Diễm ngủ rồi.

Cùng hắn nổi điên đến tận đêm khuya, hai mí mắt của ta cũng không mở nữa, để cho hắn nằm ở giường ngủ chính, bản thân ta đi sang phòng bên ngủ.

“Huyện chủ, Huyện chủ?”

Sau khi mơ mơ hồ hồ ngủ say không lâu, ta bị Thiến Nhi gọi dậy.

“Uhm…? Hầu gia lại cái trò gì?”

“Không phải, là Vân di nương ồn ào trong sân”

Ta xoa xoa mắt, cũng không thay bỏ áo ngủ, chỉ khoác một chiếc áo choàng đơn giản, giẫm lên giày ra cửa.

Bích Vân mặc áo trắng cài thoa màu trắng, bi thương ngẩng mặt ta.

“Thiếp thân vừa mới biết Hầu gia uống rượu, ngài để cho thiếp thân vào ngài ấy đi!”

Đầu ta choáng váng, vẫn bình tĩnh nàng.

“Hầu gia đã ngủ rồi, ngươi cứ trở về đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ nhớ cho ngài ấy tâm ý của ngươi hôm nay.”

Thần sắc của nàng càng trở nên vội vàng.

“Hầu gia mỗi lần say về nhà đều là ta ở bên cạnh hầu hạ, ngài ấy không xa ta”

Bích Vân cứ thế khóc nức nở.

Lần trước còn giả bệnh lấy cớ, lúc này đã dám trực tiếp đến tận phòng ta để cướp người.

Nếu ta cứ thế buông tha, về sau còn có uy với ai nữa?

Trong lúc nhất thời, ta không kiên nhẫn thêm nữa, phải trái.

“Các ngươi cả một đám đều bị ngốc cả sao, mặc kệ di nương ở đây chịu lạnh, là thấy ta ngày thường tốt tính quá phải không?”

Mặc dù là như thế, ta vẫn là lần cuối cùng cho Bích Vân giữ lại mặt mũi.

Nàng bị hai thô sử bà tử (31) lôi đi, đến trước khi rời đi, trong mắt còn đầy oán độc.

“Phu nhân bá đạo như , có thể nào là một mình ngươi độc chiếm cả Hầu phủ hay sao?”

Ta dựa vào cánh cửa, lạnh một tiếng.

“Hầu phủ ta không độc chiếm, một người dĩ hạ phạm thượng như ngươi, ta còn dư dả”

“Nếu Vân di nương nhiều nộ khí như thế, thì trở về sao kinh Phật để tĩnh tâm đi!”

Ta thuận miệng đọc một quyển số lượng từ không ít, cũng bổ sung , “Buổi tối lạnh, khi viết chữ thì nhớ mặc thêm quần áo.”

Bích Vân mở lớn hai mắt, giãy dụa hai bên phải trái.

“Dù sao…”

Ta cúi đầu, thẳng nàng

“Nếu có đau ngực, Hầu gia cũng chẳng biết đâu.”

Giết người tru tâm

Bích Vân sắp bị tức chết

Trong lòng ta không hề gợn sóng, ngáp một cái, xoay người tiếp tục đi ngủ

_______

(30) Chỉ hươu bảo ngựa: Chỉ lộc vi mã (指鹿為馬) là một điển tích xuất phát từ câu chuyện vào đời nhà Tần cách đây hơn 2.000 năm.

Thừa tướng Triệu Cao khi đó dẫn một con hươu vào triều. Ông chỉ vào con hươu và rằng muốn tặng cho vua "một con ngựa". Nhà vua ngạc nhiên, chỉ ra đó là hươu, không phải ngựa. Triệu Cao vẫn khẳng định đó là ngựa, và quay sang hỏi ý các đại thần trong triều. Nhiều đại thần khôn ngoan và ngay lập tức lên tiếng đồng ý với Triệu Cao – người nắm toàn bộ thực quyền thời đó. Một số ít vẫn khẳng định hươu là hươu, không thể là ngựa. Họ sau này bị Triệu Cao bắt bỏ tù hoặc hành hình xử tử.

"Chỉ lộc vi mã", hay "chỉ hươu ngựa", dùng để về những người sẵn sàng đổi trắng thay đen, và rộng hơn, một xã hội nơi thị phi đảo lộn.

(31) Thô sử bà tử: Những người phụ nữ công khoẻ mạnh, thường những việc nặng trong phủ

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...