Chủ Mẫu Khó Cầu – Chương 9

Mẫu thân đã đợi sẵn ở cửa từ sớm, thấy Triệu Vân Ngạn theo ta xuống kiệu, bà lén lau nước mắt.

"Tỷ tỷ, tỷ phu có đối xử tốt với tỷ không?" Hiền nhi muội muội mới bảy tuổi, ngẩng đầu ta, "Có mua kẹo cho tỷ không?"

Triệu Vân Ngạn bị câu ấy chọc , hắn cúi xuống xoa đầu Hiền nhi:

"Có chứ."

Mẫu thân lén kéo ta lại, hỏi ta sống thế nào. Ta luôn miệng tốt, bà mới hơi yên lòng.

“Phụ thân con quan không cao, người người đều nhà họ Triệu cầu Thánh thượng ban hôn, nhà mình xem như trèo cao. Chỉ có mẫu thân thương con, biết con lo lắng ảnh hưởng đến việc kén rể cho Hiền nhi sau này, bất đắc dĩ phải chịu chút thiệt thòi ở nhà họ Triệu. Quan trọng nhất là có con cái bên mình, nuôi nấng nó cho tốt. Dù sau này Hầu gia có thế nào đi nữa, có con rồi thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn."

Sau khi nhận ta tri kỷ hôm đó, Triệu Vân Ngạn rất sẵn lòng nể mặt ta. Trong phủ náo nhiệt cả ngày. Buổi tối, Triệu Vân Ngạn ngủ lại phòng ta, nghe ta kể đủ chuyện thú vị.

Ta mong hắn ta hiểu quá khứ của ta trước, hiểu rằng thê tử của hắn là một người bằng xương bằng thịt.

"Thì ra còn có cả ni muốn độ hóa nàng nữa, bảo nàng có tuệ nhãn thấu hồng trần." Triệu Vân Ngạn hào hứng lật giở tủ đồ cổ của ta, "Con thỏ bạch ngọc bái nguyệt này thật đáng ."

"Nói gì mà tuệ nhãn, lúc đó ta mới mười tuổi, sao biết không phải để mẹ ta quyên thêm tiền hương dầu." Ta vội vàng lấy lại con thỏ, cẩn thận đặt lại chỗ cũ. "Con thỏ đó là mẹ tặng ta lúc bảy tuổi, vừa hay ta lại tên là..."

Ta nhận ra không ổn, vội dừng lại. Triệu Vân Ngạn lại không chịu buông tha: "Tên là gì?"

"... Không có gì."

Chuyện riêng tư như , ta đề phòng hắn, không muốn với hắn lắm. Hắn thấy ta không , buông con thỏ ra liền cù lét ta. Hắn cao lớn, dễ dàng đè ta lên bàn sách. Ta không ngừng van xin, hắn lại không chịu buông. Không biết từ lúc nào, bầu không khí lặng lẽ trở nên mờ ám, hắn áp sát rất gần, gần đến mức mặt ta nóng bừng.

“Trinh nhi ngoan, cho ta biết.”

“Nói cho chàng, chàng sẽ tha cho thiếp sao?”

“Nói cho ta, ta sẽ tha cho Trinh nhi.”

“Gọi Nguyệt nô”. Ta đỏ mặt, nhỏ giọng , là tên gọi thân mật lúc nhỏ, đã sớm không gọi như nữa. Triệu Vân Ngạn khẽ đọc hai lần Nguyệt nô, ánh mắt cũng dần dần sâu thẳm. Hắn bế bổng ta lên, sải bước về phía giường thêu.

“Đây là khuê phòng của thiếp! Ít nhất, ít nhất đợi ngày mai chúng ta về nhà rồi hãy…”

“Khuê phòng chẳng phải càng tốt hơn sao?”

Nghe ta van nài, hắn lại càng thêm ngang ngược. Ta phát hiện Triệu Vân Ngạn trong chuyện khuê phòng luôn có một loại hứng thú khó . Càng là cảm giác cấm kỵ, càng khiến hắn nóng lòng.

"Chàng chẳng phải đã sẽ buông tha thiếp sao?"

 "Ta buông tha Trinh nhi, chứ nào có buông tha Nguyệt nô."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...