“Nhắn với quản sự Vương đại nương tử một tiếng, vài hôm nữa, mẫu thân ta sẽ mời bà đỡ Thuận ma ma của Bảo Sinh Đường đến đây, bà ấy là bậc thầy về phụ sản, rất có danh tiếng ở kinh thành, không chỉ khám cho Ngô tiểu nương, mà còn khám cho cả những nữ quyến khác trong nhà."
Vừa dứt lời, một vị khách không mời đã vén rèm Lan Trúc Hiên lên, mang theo làn gió lạnh buốt của tuyết.
Ta quay đầu lại.
Là Triệu Vân Ngạn, không biết hắn đã đứng nghe từ lúc nào. Ta pha một ấm trà ngân châm, hương nhài thanh khiết thoang thoảng khắp gian phòng. Hắn có chút lúng túng. Dù sao hắn cũng mới nửa năm nay sẽ không đến chỗ ta.
"Chàng dùng trà không?"
Hắn gật đầu, ta đưa cho hắn một chén trà. Đông Tình lặng lẽ kéo Xuân Minh lui ra.
"... Chuyện của Hồng Tụ, vẫn là phải cảm ơn nàng đã giúp ở trước mặt mẫu thân."
Hắn không quen chuyện nhẹ nhàng với ta. Ta khẽ mỉm : "Là mẫu thân đã sớm có ý rồi, ta chỉ thêm một lời, không có gì đáng kể đâu."
Căn phòng chìm trong im lặng, ánh nến le lói tỏa ra hơi ấm.
"Mấy hôm trước ta có chút việc bận, không thể cùng nàng về thăm nhà sinh mẫu, tháng sau ta sẽ đưa nàng về."
Ta mỉm đáp: "Vừa hay mấy hôm trước ta cũng không khỏe, tháng sau cũng là ngày lành."
"Ngày lành gì?" Hắn khó hiểu.
“Là sinh nhật của thiếp, nếu Hầu gia có thể cùng thiếp về nhà, thật là niềm vui nhân đôi."
Triệu Vân Ngạn ngẩn người, chợt nhận ra ta đã về dâu nhà hắn một thời gian, hắn lạnh nhạt với ta bấy lâu nay, đối với ta hoàn toàn không biết gì. Hơi lúng túng, hắn quay mặt đi cuốn sách ta đang cầm trên tay, muốn tìm chuyện để .
Đó là cuốn "Quận Trai Độc Thư Chí", đang mở đúng trang tập thơ của Lý Dục.
"... Nàng thích từ của Lý Hậu Chủ sao?"
"Đọc chỉ thấy đẹp đẽ mà bi thương, thiếp không hiểu lắm." Ta thở dài, "Giá mà có ai hiểu Lý Hậu Chủ, có thể giảng giải cho thiếp thì hay biết mấy."
Ánh mắt Triệu Vân Ngạn chợt lóe lên tia sáng, dường như còn muốn thêm điều gì đó. Nhưng nha hoàn Hổ Phách của lão phu nhân đã đến truyền lời, rằng lão phu nhân đang cho mời chúng ta. Chúng ta vội vã đến nơi, Triệu lão phu nhân lại lạnh lùng ta: "Lý Trinh Nhi, ngươi quỳ xuống!"
Ta vội vàng quỳ xuống, trong lòng không hiểu mình đã phạm phải sai lầm gì. Lúc đó, Triệu Vân Ngạn theo bản năng lên tiếng giải thích cho ta: "Mẫu thân, không biết Trinh Nhi đã sai điều gì?"
Hắn không hẳn là bênh vực ta, có lẽ chỉ là do đã quen với việc cầu xin mẫu thân cho những nữ nhân bên cạnh.
"Con trai của ta, con đừng bao che cho nàng ta." Triệu lão phu nhân liếc ta, nghiêm nghị , "Là ý của con phải không?"
Ta còn chưa kịp định thần.
Bạn thấy sao?