Tiếng khóc oe oe vang lên, rồi ta nghe thấy chính mình thốt lên yếu ớt: "Mẫu thân ơi, con nhớ nhà."
Đó là một tiểu nương xinh xắn, lúc nào cũng tươi rạng rỡ. Kỳ lạ thay, Triệu lão phu nhân và Triệu công tử chẳng hề phiền lòng, ngược lại còn ríu rít vây quanh dỗ dành ta. Tiểu nương ấy hiểu chuyện lạ thường, chỉ khi lão phu nhân và công tử bế bồng mới chịu hé môi . Đến cả đám v.ú nuôi cũng bó tay chịu thua. Sự sủng ái này khiến Triệu lão phu nhân và công tử ngày ngày vui vẻ khôn xiết. Nàng tên là Triệu Ninh Tiêu, mang ý nghĩa "tiêu lan ngọc chất", thanh tao tĩnh lặng.
"Nếu là nươngcũng chẳng sao, chúng ta còn trẻ mà."
Ta còn chưa kịp tạ tội, hắn đã vội vàng tha thứ: "Nguyệt Nô, nàng biết không, ta vui lắm, chưa bao giờ ta vui như lúc này, kể cả khi Niệm Vân chào đời."
Yêu thương Ninh Tiêu thì tốt thôi, hà cớ gì phải lôi thêm một đứa trẻ vô tội vào đây? Sau khi Hồng Tụ qua đời, hắn đau khổ khôn nguôi, thường xuyên ngồi lặng lẽ trong Thính Tuyết Các, chẳng cho phép ai đến đồ đạc của nàng. Hắn viết rất nhiều bài từ thương tiếc người vợ đã khuất và oán trách số phận cho ta xem, từng câu từng chữ đều như m.á.u nhỏ, ai oán thấu tận tâm can.
Khiến ta nhớ đến một câu chuyện , kể về một vị tú tài rất giỏi viết từ thương tiếc người thê tử đã khuất, từng câu từng chữ đều khiến người nghe rơi lệ, có một vị hương thân ngưỡng mộ đến bái phỏng, lại phát hiện tú tài này chưa từng lấy thê tử.
Hắn thâm như , mà chẳng hay cây đàn tì bà trong Thính Tuyết Các đã biến mất tự lúc nào. Hắn còn cất công sao chép những bài thơ thương tiếc người đã khuất thành một tập, tự đặt cho mình biệt hiệu "Thính Tuyết Cư Sĩ", rằng nếu sau này in thành sách, có thể dùng cái tên này.
Thật nực , ta càng ngày càng hiểu rõ con người hắn. Tình của hắn, trắng ra chẳng qua là một màn tự luyến ích kỷ mà thôi. Hồng Tụ đã dùng năm thỏi vàng ròng để chiếc vòng cổ, ta sợ lão phu nhân sinh nghi, bèn sai người thêm hai chiếc nữa, một lớn một nhỏ, chiếc lớn cho Niệm Vân, chiếc nhỏ cho Ninh Tiêu. Ba đứa trẻ cùng đeo, trông chẳng khác gì nhau. Tối đến, Từ Vãn Ý ghé qua, tay dắt Niệm Vân.
Khi họ đang dựa vào cửa vào trong, ta đang chép kinh cho Ngô Hồng Tụ. Từ Vãn Ý thấy , trong mắt lộ rõ vẻ đã hiểu. "
Ngô tiểu thư không kính trọng tỷ tỷ, c.h.ế.t cũng là đáng đời," nàng ta .
Ta đặt bút xuống, nàng ta một cách lãnh đạm. "Ngươi đến đây chỉ để với ta điều này sao?"
Ta không rõ Từ Vãn Ý nghĩ gì. Có phải nàng ta cho rằng ta đã bày mưu c.h.ế.t Ngô Hồng Tụ rồi giả vờ thương xót? Hay là nàng ta cảm thấy lo sợ vì thấy người cùng cảnh ngộ bị ?
Ta rất ghét Từ Vãn Ý, vì cái c.h.ế.t của Ngọc Đường Ngọc Vinh, vì nàng ta đã cố tung tin để kích Hồng Tụ.
Nàng bỗng nhiên quỳ xuống, kéo theo Niệm Vân vội vàng dập đầu cùng ta: "Đại nương tử thương xót thiếp, bên cạnh thiếp chỉ có một đứa con là Niệm Vân, đại phu cũng thiếp về sau không thể mang thai nữa."
Ta không hiểu ý của nàng, ta không có ý định cướp đi Niệm Vân của nàng.
"Đứa trẻ này sáu tuổi rồi, lão phu nhân sau này bà ấy không quản việc dạy dỗ Niệm Vân, mới đến cầu xin đại nương tử. Thiếp thấy vòng cổ mà đại nương tử tặng cho Niệm Vân, liền biết đại nương tử tâm địa thiện lương. Nếu đại nương tử bằng lòng dạy dỗ nó, đứa trẻ này về sau, về sau nhất định có thể gả vào một nhà phu quân tốt."
Bạn thấy sao?