Chủ Mẫu Khó Cầu – Chương 1

Triệu. Đêm trước khi xuất giá, mẫu thân ôm ta khóc suốt nửa đêm: “Mẫu thân không chỉ sợ những thiếp thất kia không tốt, mà còn sợ Hầu gia không thật lòng với con…”

“Nếu họ đều có tấm chân của Triệu Hầu gia, Trinh nhi con đây không cần chân thật ý, chỉ cần vinh hoa phú quý của Hầu phủ. Mẫu thân, con là nữ nhii của người, nữ nhi nhà họ Lý sao có thể thua kém người khác chứ?" 

Ta an ủi mẫu thân suốt nửa đêm, lại vài câu, bà mới thôi rơi lệ.

Thực ra trong lòng ta cũng có chút bất an. Triệu Vân Ngạn nay đã ba mươi tuổi, tuy chưa cưới chính thê đã nạp một tiểu thiếp xinh đẹp, còn có một ngoại thất nuôi ở bên ngoài. Tiểu thiếp kia là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn từ nhỏ, tính dịu dàng nhỏ nhẹ, hai người ân ái khỏi phải , còn có một nữ nhii năm tuổi.

Chuyện ngoại thất kia là của ba năm trước. Triệu Vân Ngạn bị người sự ở tửu lâu, nương tỳ bà ở tửu lâu ra tay nghĩa hiệp cứu giúp, bị thương tay gảy đàn, nào ngờ Triệu Vân Ngạn lại là một Hầu gia. Cô nương tỳ bà tính cách mạnh mẽ như hoa hồng, rằng phú quý của hầu môn công phủ nàng không coi trọng, danh phận nàng cũng không cần, chỉ nhận Triệu Vân Ngạn này.

Nàng. Một tiểu thanh mai dịu dàng nhỏ nhẹ, một đóa hồng mai kiều diễm phong . Chia trái tim hắnlàm đôi. Trong lòng Triệu Vân Ngạn đã không còn chỗ cho ta.

2

Nào ngờ ngày thứ hai đón dâu, phu kiệu suýt rơi kiệu hoa. Màn kiệu lay , nhấc lên một góc, để ta thấy một bóng người áo đỏ trên lầu. Nàng không hề né tránh ánh mắt ta, đường hoàng mà thẳng vào ta.

"Có chuyện gì?" Ta ở trong kiệu hỏi. "Tiểu thư, có người từ trên lầu ném xuống một đôi ngỗng chết, phu kiệu sợ hãi." 

Ngỗng c.h.ế.t là do nàng ta ném xuống. Nhà họ Triệu sợ lỡ mất giờ lành, không so đo với nữ tử kia. Lúc bái đường, Triệu mẫu đặc biệt hài lòng với cuộc hôn nhân do mình thúc đẩy này, thuận thế đẩy chiếc vòng ngọc xanh gần như nhỏ nước trên tay mình vào cổ tay ta. Mọi người đều phụ họa, nương nhà họ Lý dạy dỗ tốt ra sao, lại có phúc khí tốt như thế nào.

Cho đến khi vào phòng tân hôn, bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường. Qua lớp khăn voan mờ ảo, ta mới thấy phu quân của ta, Triệu Vân Ngạn. Hắn cầm lên cây cân, định vén khăn voan. Bên ngoài đột nhiên có người bẩm báo, Từ tiểu thư đau ngực, muốn hắn qua đó. Triệu Vân Ngạn vội vã rời đi, thậm chí không cho ta một ánh mắt dư thừa. Cơn gió từ cánh cửa đóng lại khiến đôi nến long phụng bỗng nhiên lay mạnh, cả căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Ta tháo phượng quan, cởi bỏ hỉ phục, nhấm nháp vài miếng điểm tâm. Hai nha hoàn đi theo ta của hồi môn, Đông Tình và Xuân Minh thay ta bất bình, thấy ta không mấy bận tâm, Xuân Minh lại mắng thêm vài câu, đành phải tức giận trải giường cho ta: "Một mình ngủ cho sướng, khỏi để gia tranh chăn của tiểu thư nhà mình!" 

Thấy lời lẽ ngây thơ của nàng, Đông Tình và ta nhau . Nào ngờ ngày thứ hai thỉnh an dâng trà, Triệu lão phu nhân biết chuyện này sau, trước mặt ta trách mắng Triệu Vân Ngạn. Ta vội là ta bảo Triệu Vân Ngạn đi, không ngờ Triệu lão phu nhân lập tức khen ta rộng lượng không chấp nhặt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...