Chủ Mẫu Ác Độc – Chương 4

4

Sắp xếp cho đám người đó ở hậu viện xong, ta liền bắt đầu chuẩn bị trò hay lên sân khấu.

Cái đứa nhỏ tên Lữ Quan Lộc kia cũng không phải là đèn cạn dầu.

Kiếp trước, bởi vì một câu của Lữ Thanh Hoan “Nó là độc đinh của Lữ gia, tốt xấu gì cũng có người nhọc lòng vì nó, nàng chỉ cần nể mặt ta đối xử tốt với nó là ”, nó muốn gì ta cũng phải cho nó cái nấy.

Thậm chí còn phải để Uyển Nhi chịu thiệt.

Trong phủ có đồ ăn ngon, nó muốn ăn trước, bằng không sẽ tức giận không chịu ăn, còn muốn ném hết đồ đạc để giải tỏa bực bội.

Có đồ chơi, nó muốn cướp chơi trước, nó chơi chán rồi, Uyển Nhi mới có thể chạm vào.

Thứ Uyển Nhi thích, chỉ cần nó để mắt, nhất định phải cướp cho bằng , nếu không nó sẽ lăn lộn dưới đất lối khóc lóc om sòm.

Bà Lữ vừa kêu “Tiểu tổ tông”, vừa chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Lương phủ này thì lắm tiền nhiều của mà keo kiệt thế không biết, cái này có đáng là gì đâu mà cũng tiếc.”

“Thằng con trai ta mắt mù, mới cưới phải một con đàn bà tiền như mạng, không hiểu lý lẽ.”

Ông Lữ hất tung đồ đạc: “Con trai ta đã là con rể của Lương gia rồi, tại sao không cho nó quản gia?”

“Đàn bà quản gia là trò , không giao cho con trai ta ấy à, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cái nhà này lụn bại! Ta không thể con trai ta sau này phải chịu thiệt thòi.”

Từ trên xuống dưới Lương phủ không ai ưa cái nhà này, chỉ có mỗi ta như bị bỏ bùa mà sai bảo hạ nhân phải nghe theo, còn dạy dỗ Uyển Nhi nên nhường nhịn.

Uyển Nhi khó hiểu, hỏi ta rằng có phải con bé không phải là con ruột của ta đúng không.

Ta : “Nó là khách, Uyển Nhi là chủ, chủ nên khiêm nhượng đối xử tử tế vói khách mới phải lẽ.”

Nhớ lại, bây giờ ta cảm thấy như mình có bệnh.

Kiếp trước Uyển Nhi không ngừng bị ta tẩy não, con bé hết nhường rồi lại nhịn Lữ Quan Lộc ngang ngược không lý lẽ, cuối cùng biến thành chỉ cần thấy thằng bé kia liền sợ hãi phát run.

Ta hận không thể tát cho bản thân mấy cái tát.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...