26
Ta cho người đưa Uyển Nhi đi, giả vờ hiện giờ không thể so với ngày xưa, chuyện ăn trong nhà không tốt, quản lý gia đình sẽ càng khó khăn hơn.
Lữ Thanh Hoan như hạ quyết tâm, phu thê vốn là chim cùng rừng, gặp khó khăn càng phải chia sẻ với nhau.
Ta lập tức phô trương kỹ thuật diễn, cảm rơi nước mắt.
“Phu quân nên như thế từ lâu mới phải. Ngần ấy năm ta một mình bận rộn trong ngoài, cũng không phải không có oán giận với chàng. Nếu hiện tại chàng có ý như thế, chờ ta sắp xếp xong sẽ giao cho chàng.”
Lữ Thanh Hoan không ngờ ta dễ chuyện như thế, một bụng lý do đã chuẩn bị sẵn không có đất dụng võ, nhất thời sửng sốt hồi lâu.
Gã chỉ có thể hoài nghi có phải bản thân nghĩ sai rồi không, không ngờ ta vẫn là một kẻ đương mù quáng như thế.
Ta như không biết nỗi kinh ngạc của gã, thở dài:
“Phu quân, Lữ gia không có người dõi, ta vẫn luôn thấy áy náy với chàng. Lộc Nhi hoạt bát đáng , ta cũng rất thích. Gần đây gặp phải nhiều kiếp nạn như thế, ta thật lòng thương nó như con ruột. Gia nghiệp của Lương gia ta to như …… Ai, chỉ tiếc, ta không phải mẹ ruột của nó……”
Lữ Thanh Hoan không thể tin nổi về phía ta.
Quá nhiều tin tốt, gã vui mừng như điên.
Gã vì Lữ Quan Lộc, vẫn luôn cẩn thận chu đáo lo chuyện giữa ta và Ngụy Kim Chi.
Nếu ta chịu nhận Lữ Quan Lộc, cho nó vào gia phả Lương gia, chuyện cắn lấy gia sản của Lương gia lại nhiều một phần bảo hiểm.
Nói không chừng ta còn có thể chấp nhận cả Ngụy Kim Chi, để gã trái ôm phải ấp, độc chiếm hai mỹ nhân.
Tâm tư xấu xa của gã, cũng không khó đoán.
“Nương tử, Lộc Nhi mới mất ông bà mất cha, đương lúc nó đau buồn lắm. Nếu nàng có thể nhận nó con nuôi, nhất định nó sẽ rất vui.”
Quả nhiên Lữ Thanh Hoan nước tới.
Ta khó xử: “Đương nhiên ta đồng ý rồi, Lộc Nhi nó vẫn còn mẫu thân, không phải mất cả cha lẫn mẹ. Lương gia sẽ không ra loại chuyện cướp con của người khác đâu.”
Lữ Thanh Hoan : “Nương tử không cần lo lắng, Kim Chi, không, em dâu ta nhất định cũng mong như thế.”
Gã càng gấp, ta càng tỏ ra băn khoăn.
Ta cố ý lắc đầu như trống bỏi: “Mẹ ta nửa đời lễ Phật, từng Lương gia ta tuyệt đối không ra chuyện táng tận thiên lương.”
“Chàng xem hạ nhân nhà ta đi, hoặc phải gả cưới, hoặc muốn phụng dưỡng song thân, đều ta thoải mái thả đi. Còn chuyện này, tổn âm đức lắm, ta cũng chỉ với phu quân chút thôi.”
Lữ Thanh Hoan khuyên ta mãi, ta đều , Lữ Quan Lộc vẫn còn mẫu thân, ta không nên nhúng tay vào.
Bạn thấy sao?