Chủ Mẫu Ác Độc – Chương 1

1

Con ta, Lương Uyển sống sờ sờ mà ch.ết đói.

Nó trợn to hai mắt, c.h.ế.t không nhắm mắt trừng ta.

Trước khi chết, câu cuối cùng nó là: “Nương ơi, Uyển Nhi đói quá!”

Ta đau thương, hai hàng nước đỏ ngầu như m.á.u lăn dài.

Uyển Nhi của ta, Uyển Nhi hoạt bát đáng của ta.

Khi ch.ết đói nó gầy trơ cả xương, hai mắt sâu hoắm.

Còn không bằng đứa nhỏ ăn xin trên phố.

Ta ôm cơ thể cứng đờ của nó, dùng hết sức lực cuối cùng hét lên: “Lữ Thanh Hoan, tên phụ lòng nhà ngươi, sao ngươi không dám đến gặp bọn ta.]

“Lương Tuế Tuế ta dù có hóa thành lệ quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Cổng tre kẽo kẹt bị người nào đó đẩy ra.

Người đi vào là Lữ Thanh Hoan, và em dâu gã, Ngụy Kim Chi.

“Ngươi…… Các ngươi……”

Thấy bọn họ tay nắm tay, ta hoảng sợ trợn to mắt.

Bọn họ một người là chồng, một người là em dâu, không màng luân lý, vô sỉ đến mức độ này.

Ngụy Kim Chi ngồi xuống trước mặt ta, ta đầu bù tóc rối, áo rách quần manh, run lên.

“Lữ Thanh Hoan, ta là thê tử của ngươi, ngươi tự hỏi lương tâm ngươi xem, từ lúc ngươi đến Lương phủ, Lương Tuế Tuế ta đã bao giờ bạc đãi ngươi chưa? Dù ta có lỗi với ngươi, Uyển Nhi cũng là con ngươi kia mà, ngươi lại nhẫn tâm nó sống sờ sờ mà ch.ết đói!”

Từng câu từng chữ của ta như là than thở, như là đang khóc.

Lữ Thanh Hoan lạnh lùng ta, ánh mắt đầy căm ghét.

Ta không dám tin, đây là phu quân mà sáu năm qua ta tương kính như tân, che chở cho ta?

Ngụy Kim Chi như nghe thấy truyện buồn nhất trên đời, nhạo: “Phu thê cái gì? Con cái gì? Lương Tuế Tuế, ngươi xuẩn đúng là ngươi ngu thật.”

“Thanh Hoan là phu quân của ta. Trước khi vào Lương phủ, bọn ta đã thành hôn từ lâu, Lộc Nhi là con trai của bọn ta.

“Ngươi , hắn muốn một đứa con khác họ, hay là một đứa con trai cùng họ với mình?

“Chắc không khó chọn ha?”

Ta hoảng sợ mở to hai mắt.

Hóa ra, bọn họ không phải có quan hệ chồng - em dâu.

Hóa ra, Lữ Quan Lộc cả nhà em dâu chiều đến nỗi vô pháp vô thiên chính là con của gã!

Nhiều năm như , ở trong Lương phủ của ta ăn ngon uống tốt lại là một nhà quỷ hút máu.

Ta mang cái danh chính thê, mà lại áo lót đường cho kẻ khác.

Ta ngu ngốc đến độ ấy ư.

Nhà Lương Tuế Tuế ăn buôn bán, ở cái thành Biện Đô này có ai mà không biết, có ai mà không hiểu, thế mà lại bị đôi nam nữ chó ch.ết này giỡn quay vòng.

Ta không cam lòng!

Ta không cam lòng!

Ta không cam lòng!

Ta tức thổ huyết, nôn ra một ngụm m.á.u đen.

Hai mắt trợn to, ch.ết không nhắm mắt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...