1.
"Nhanh lên, tóm lấy thằng nhóc đó, đừng để nó chạy thoát!"Tiếng hét hối hả vang lên bên tai.Tôi giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe kart trẻ em.Chu Tuấn Ninh sáu tuổi vừa chạy vừa khóc.Cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc.Tôi lập tức nhận ra mình đã xuyên không về năm sáu tuổi, cái ngày bị bọn buôn người bắt cóc.Chẳng mấy chốc, bà lão hung dữ đã tóm Chu Tuấn Ninh, lôi ta về phía chiếc xe tải đậu bên kia đường."Em , cứu với!"Chu Tuấn Ninh hoảng loạn.Kiếp trước, khi thấy trai bị bắt, tôi lập tức lái xe kart ( một dạng xe đua cho trẻ em) lao về phía bà lão.Bà ta bị húc ngã xuống đất, không kịp trở tay, Chu Tuấn Ninh nhân cơ hội vùng thoát.Thấy , tôi hét lên, "Anh, lên xe nhanh!"Chu Tuấn Ninh nhanh chóng chạy đến ngồi lên xe, tôi lại bị văng ra ngoài khi đang cua.Bà lão tức giận bò dậy, lao đến tóm lấy tôi.Kết cục là, vì sợ hãi nên Chu Tuấn Ninh đã không dừng xe kart lại mà phóng đi mất dạng.Còn tôi thì bị bọn buôn người bắt đi, mở đầu cho một cuộc đời bi kịch và đầy sóng gió."Em , cứu với!"Tiếng gào khóc của Chu Tuấn Ninh vẫn còn vang vọng.Bà lão và đồng bọn rõ ràng đã ý đến tôi.Không thể chần chừ thêm nữa, tôi lái xe bỏ chạy.Nhìn Chu Tuấn Ninh đang khóc lóc ở phía xa, tôi thản nhiên đáp:"Anh, chúng ta mười lăm năm nữa gặp lại."2.
Chu Tuấn Ninh bị bọn buôn người bắt cóc, bố mẹ tôi đau khổ tột cùng.Họ đăng tin tìm người và treo thưởng trên khắp các kênh truyền hình, báo đài.Tuy nhiên, chẳng ích gì.Nhớ lại gia đình mà tôi bị bán đến kiếp trước, đến cả ra thị trấn cũng phải đi bộ nửa ngày đường.Số phận của Chu Tuấn Ninh chắc cũng chẳng khá khẩm hơn.Mặc dù lúc này bố mẹ tôi đang rất đau lòng, không sao cả, họ sẽ quên thôi.Giống như kiếp trước, sau khi mất tôi, họ cũng đau khổ đến sống không bằng chết.Sau đó, vì quá nhớ con , họ đã nhận nuôi một bé khác.Họ dồn hết thương cho đứa con nuôi đó.Cái gì tốt nhất cũng dành cho nó, nâng niu như trứng mỏng, sợ tan chảy trong miệng.Ngay cả khi sau này tìm tôi, đứa con ruột, thì địa vị của con nuôi trong gia đình cũng không hề bị lung lay.Điều nực nhất là, sau này khi con nuôi bị bệnh cần ghép thận, họ đã quỳ xuống cầu xin tôi, đứa con ruột, hiến thận cho nó.Vì , không có gì là không thể thay thế.Ngay cả cha mẹ hay con cái cũng thôi.3.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã gần một năm kể từ ngày Chu Tuấn Ninh mất tích.Tôi thường xuyên than thở với bố mẹ rằng mình sống quá đơn, rất nhớ trai.Mỗi lần như , mẹ tôi lại khóc nức nở.Bà không nhịn mà đề nghị với bố:"Hay là, chúng ta nhận nuôi một bé trai đi."Tôi dường như đã đoán trước tiết này, nên khi bố mẹ thông báo quyết định của họ, tôi đã :"Có thể nhận nuôi một người trai không? Con muốn có trai, sau này có thể chăm sóc cho con."Bố mẹ tôi vẻ mặt nặng nề, không phản đối.
4.
Đã quyết định nhận nuôi trai, đương nhiên phải có sự đồng ý của tôi.Bố mẹ đưa tôi đến rất nhiều trại trẻ mồ côi, xem rất nhiều bé trai trạc tuổi tôi, tôi đều không ưng ý.Hôm nay, chúng tôi lại đến một trại trẻ mồ côi ở vị trí khá hẻo lánh, môi trường cũng kém hơn.Sau khi tìm một vòng mà vẫn không thấy người tôi muốn tìm, chúng tôi định rời đi.Bà viện trưởng mập mạp đề nghị mẹ tôi nhận nuôi một bé , còn rằng ở đây có một bé trạc tuổi tôi, rất ngoan ngoãn, lễ phép và thông minh.Có lẽ vì đã vất vả nhiều ngày vì chuyện này, mẹ tôi cũng có chút mệt mỏi, nên đã đồng ý gặp mặt.Khi bé đó bước ra, tôi sững người tại chỗ.Là ta, Diêu Tinh Tinh.Đứa con nuôi mà bố mẹ tôi coi như báu vật kiếp trước.Đối phương hình như cũng giật mình, nụ ngọt ngào trên môi biến thành vẻ kinh ngạc, buột miệng:"Sao lại thế này?"Chúng tôi nhau chằm chằm.Mẹ tôi nhíu mày:"Viện trưởng Lưu, đây là bé mà bà vừa sao?"Viện trưởng Lưu có chút lúng túng:"Bà Chu, xin lỗi, Tinh Tinh lần đầu gặp hai người có lẽ hơi kích . "Tinh Tinh, đây là Chủ tịch và phu nhân Tập đoàn Trường Thịnh, đừng bất lịch sự như ."Diêu Tinh Tinh dường như đã định thần lại, vội vàng thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng dè dặt và lễ phép."Cháu chào , chào dì, xin lỗi, vừa rồi cháu không cố ý."
Bạn thấy sao?