Chú Chó Nhỏ Và [...] – Chương 5

19 Cố Thời Cảnh không thể ngờ cảnh khóc lóc của mình cũng bị quay lại.

Nhìn phần bình luận tràn ngập tiếng đồng thanh, thực sự “emo”.

Một mình mở điện thoại tìm kiếm: “Đàn ông khóc có ảnh hưởng đến hình tượng không?”

Khi nhận câu trả lời khẳng định, hoàn toàn suy sụp.

Đúng lúc này, Kỷ Thời Yến còn tiện tay đi like từng video bị phát tán của .

Vài giây sau, Cố Thời Cảnh quay sang tôi với vẻ mặt đầy uất ức:

“Bảo bối, bọn họ đều bắt nạt !”

Tôi: “!!”

Làm sao đây, tôi cũng muốn bắt nạt ấy!

20 Sau hơn một tháng, cơn sốt từ video mới dần hạ nhiệt.

Nhưng chưa kịp yên ổn bao lâu, Cố Thời Cảnh đã bắt đầu không chịu ngồi yên.

Anh điên cuồng khoe chuyện của mình với quản lý, khiến chị Lý chỉ biết thở dài bất lực.

“Chị Lý, đây là tôi, đẹp đúng không?

Chị cố gắng chút, chị cũng sẽ thoát ế thôi.”

Chị Lý ngay lập tức đáp lại một cách ngắn gọn: “Đỉnh.”Không chịu thua, chị ấy gửi ngay cho Cố Thời Cảnh một bức ảnh chụp trai mình.

Cố Thời Cảnh vừa bức ảnh đã đơ người:

“Khoan, từ bao giờ chị ấy cưa đổ em tôi ?”

Anh tức đến mức gọi điện thoại cho chị Lý liên tục, năng lộn xộn:

“Tôi để chị trong lòng, chị đẩy em tôi xuống hố.

Em tôi nghĩ đến chị, chị lại chơi trò đấu trí với nó.

Chia tay ngay, chia tay ngay lập tức!”

Tôi và chị Lý: “…”

21 Sau vụ việc này, Cố Thời Cảnh không bao giờ dám khoe chuyện cảm với chị Lý nữa.

Anh sợ một ngày nào đó đang khoe hạnh phúc, chị Lý lại cho thêm một “bất ngờ”.

Nhưng cũng không chịu ngồi yên. Không khoe với chị Lý thì quay sang khoe với cư dân mạng.

Ngày nào cũng cập nhật chuyện của chúng tôi lên mạng xã hội.

Cư dân mạng cũng dần quen, thậm chí đôi khi còn không nhịn mà nhắc cập nhật thêm.

Một số người còn thấy bóng dáng của mình qua , thậm chí nhắn tin riêng hỏi xin lời khuyên về chuyện cảm.

Mỗi lần thấy cảnh này, tôi không khỏi thở dài.

Một ảnh đế tài năng như thế, giờ lại biến thành “blogger tư vấn cảm”.

22 Từ khi ở bên Cố Thời Cảnh, sự “não cá vàng vì ” của ngày càng không giấu nổi.

Anh liên tục bày trò để thu hút sự ý của tôi.

Mỗi tối, lại thay một bộ đồ ngủ gợi cảm khác, đi qua đi lại trước mặt tôi.

Nếu tôi phản ứng quá hờ hững, ngay lập tức đăng bài nặc danh hỏi cư dân mạng:

“Bạn gần đây lạnh nhạt với tôi, có phải ấy không còn tôi nữa không?”

Cư dân mạng, với kinh nghiệm trường dày dạn, đua nhau đưa ra ý kiến:

“Ông ơi, dạo này không tập thể dục à? Sức khỏe không đáp ứng nổi hả?”

“Cũng có thể kỹ thuật của không tốt thì sao.”

“Cũng không loại trừ khả năng ấy thích người khác.”

Cố Thời Cảnh ban đầu còn nghiêm túc đọc bình luận, khi thấy câu cuối, hoàn toàn sụp đổ:

“Không phải! Cô ấy không phải loại người đó!

Cô ấy tôi nhiều lắm, chắc chắn không thể thích người khác .”

Một cư dân mạng đáp lại:

“Ông bị thao túng tâm lý rồi hả? Chắc ấy đang lừa ông thôi.”

Cố Thời Cảnh gần như ngay lập tức phản bác:

“Cô ấy tốt bụng lắm, chắc chắn không bao giờ lừa tôi đâu!”

Kết quả, người kia chịu không nổi mà thốt lên:

“Xong rồi, gặp phải một tên quên trời quên đất rồi!”

Tôi đứng bên cạnh, nghiêm túc trả lời từng bình luận, không nhịn mà cong khóe môi.

Lướt qua nickname của , tôi tìm bài viết, dùng tài khoản phụ để bình luận:

“Đừng đoán nữa ông , tôi thấy ấy chắc chắn đấy.”

Cố Thời Cảnh thấy bình luận này, lập tức mỉm không kìm .

Anh còn nạp tiền thành viên, ghim bình luận của tôi lên đầu.

Sau đó nhanh chóng chụp màn hình lại, gửi vào nhóm thân của .

Lý Ngọc: “Này Cố Thời Cảnh, ông không thể ngừng khoe à?”

Trương Nhan: “Thôi đi, tôi ra thì dễ phạm lắm, tôi không đâu.”

Nhìn dáng vẻ trẻ con này của ấy, trong đầu tôi chợt vang lên một câu :

Những người thực lòng , luôn thể hiện qua những chi tiết nhỏ. Con người có thể dối, chi tiết thì không.

Tình nằm ở những chi tiết, mà không cũng .

May mắn thay, mỗi chi tiết của ấy đều đang rằng ấy tôi.

Ngoại truyện: Góc của Kỷ Thời Yến

1 Tôi có một bí mật đã giấu kín rất lâu.

Tôi từng thầm một .

Không phải chị ruột.

Nhưng ấy đối với tôi còn tốt hơn cả chị ruột.

2 Lần đầu tiên nhận nuôi vào nhà họ Ninh, tôi mười tuổi, còn ấy mười một.

Cô ấy đứng ở cửa, với tôi, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Tôi cúi bản thân mình, quần áo rách nát, người đầy bùn đất.

Cô ấy thì sạch sẽ, đẹp đẽ, như thuộc về một thế giới khác.

Lúc đó, tôi chỉ nghĩ: Một đứa bẩn thỉu như mình, sao xứng đáng với một người tốt đẹp như ấy?

3 Bố mẹ tôi là những con nghiện cờ bạc.

Họ sinh ra tôi không nuôi nấng.

Mỗi khi thua bạc, họ lại thay phiên nhau đánh tôi.

Họ đẩy đầu tôi vào tường, đánh chán thì đá, đến khi kiệt sức mới dừng tay.

Lúc còn nhỏ, tôi không dám trốn, cũng không dám chạy.

Tôi sợ nếu bỏ chạy, sẽ thật sự chẳng còn ai muốn tôi nữa.

Cho đến khi gặp Ninh An An, tôi mới biết rằng, hóa ra trên đời này vẫn có người muốn tôi.

4 Tôi luôn nghĩ, Ninh An An là người tốt nhất trên đời.

Cô ấy không chê tôi bẩn, không chê tôi ăn nhiều.

Luôn để dành những gì tốt nhất cho tôi, chưa từng mắng tôi, luôn kiên nhẫn với tôi.

Hồi nhỏ, tôi không hiểu, chỉ đơn giản nghĩ rằng vì ấy đối xử tốt với tôi, nên tôi cũng muốn tốt với ấy.

Nhưng lớn lên, tôi mới nhận ra.

Tôi không chỉ muốn ấy đối tốt với tôi, mà tôi muốn ấy chỉ đối tốt với một mình tôi.

Và tôi cũng chỉ muốn tốt với một mình ấy.

5 Năm mười tám tuổi, tôi mới nhận ra mình thích Ninh An An.

Nhưng khi đó, tôi quá nhút nhát.

Sợ rằng nếu để lộ một chút cảm, sẽ khiến ấy chán ghét tôi.Sợ rằng ấy sẽ dần xa lánh tôi.

Vậy nên, tôi chỉ dám giấu này thật sâu trong lòng.

6 Trong những năm tháng sau đó, tôi luôn tự hỏi:

Nếu tôi sớm thổ lộ, liệu người ấy thích có phải là tôi?

Liệu người đứng bên cạnh ấy có phải là tôi không?

7 Dù người đó có phải tôi hay không,

Tôi chỉ hy vọng ấy hạnh phúc.

8 Năm thứ ba sau khi Ninh An An kết hôn với Cố Thời Cảnh,

Tôi tham dự một lễ trao giải và bước trên thảm đỏ.

Tại sự kiện, MC nhân cơ hội hỏi tôi:

“Thầy Kỷ, trong cuộc đời này có điều gì khiến hối tiếc không?”

Nhìn vào ống kính, tôi thoáng ngẩn người, như trở lại năm đó, lần đầu tiên tôi nhận nuôi vào nhà họ Ninh và gặp Ninh An An.

Thời gian trôi qua, cảnh còn mà người đã đổi thay.

Kéo dòng suy nghĩ về thực tại, tôi trả lời với giọng đầy kiên định:

“Có. Không đủ can đảm tỏ với người mình thích.”

Phía dưới khán đài, mọi người đều ồ lên kinh ngạc.

MC cũng bất ngờ, không nghĩ tôi lại thẳng thắn đến . Sau vài giây bối rối, tiếp tục:

“Có vẻ như thầy Kỷ rất thích ấy, nhiều năm qua vẫn chưa quên .”

Tôi lắc đầu, phủ nhận:

“Không phải thích. Là rất , rất .”

Trong những khoảnh khắc đã bỏ lỡ, tôi không đủ dũng cảm để ra cảm của mình, chỉ dám giấu nó trong lòng, một kẻ nhút nhát.

Nhưng lần này, tôi đã ra, trước toàn thể khán giả cả nước.

9 Tối hôm đó trở về, hiếm hoi lắm tôi mới có một giấc mơ đẹp.

Trong giấc mơ, Ninh An An chưa kết hôn, vẫn luôn mỉm ngọt ngào với tôi.

Khi đó, tôi vừa nhận về nhà họ Ninh, luôn gọi ấy là chị bằng giọng nũng nịu, lúc nào cũng bám theo ấy như hình với bóng.

Trong giấc mơ đó, cuối cùng tôi cũng có đủ dũng cảm để ra mình đã giấu kín từ năm mười tám tuổi.

“Chị à, lần này, em đã bù đắp tiếc nuối của thời niên thiếu.”

Kiếp này lỡ dở rồi, liệu kiếp sau chúng ta có thể không bỏ lỡ nhau nữa không?

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...