Hứa Sơ Sơ dừng xe tại một căn biệt thự sang trọng, ̉o đảo mở cửa bước xuống, nhìn hình ảnh trước mắt mờ mờ ảo ảo, Sơ Sơ chớp chớp mắt, đi vào.
Căn biệt thự rất lớn thế bên trong ̣i không có một bóng người, thậm chí ̀ người hầu cũng không!
Sơ Sơ nghiêng ngả đi từng bước nhỏ, dường như rất quen thuộc với nơi này, đi thẳng một đường lên lầu, sau đó đứng trước một căn phòng.
Cô chẹp chẹp miệng, ́ mở to mắt, sau đó đưa tay lên gõ, vừa gõ vừa nói:
- Chú! Chú ơi chú!! Mở... cửa!!!
Bên trong vốn im lặng đột nhiên vang lên vài tiếng động nhỏ, Hứa Sơ Sơ ̣i như không nghe thấy, tiếp tục gõ cửa:
- Chú ơi! Mở cửa đi! Cháu có bí mật muốn nói!!! Chú!!!!!!
Hứa Sơ Sơ kéo dài âm tiết, sau đó áp mặt mình vào cửa, chẹp chẹp miệng nói lớn.
Đoán chừng 5s sau, cánh cửa dựa vào đó liền được mở ra, Sơ Sơ không kịp đề phòng thế nên theo quán tính ngã người về phía trước!
Mặt đập vào một vật vừa cứng vừa mềm, kèm theo một tiếng nói từ đỉnh đầu truyền đến:
- Sơ Sơ?
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa đặt hai tay lên vai , kéo ra ngoài.
Hứa Sơ Sơ chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, nấc cụt một cái, lên tiếng:
- Chú!!!
Thời Cảnh Thường nhìn gái mặt ửng hồng, đôi môi đỏ thắm hơi vểnh lên, mắt mờ mờ ảo ảo, nhíu mày, nói:
- Sơ Sơ, cháu say?
Hứa Sơ Sơ nghe tiếng nói, đột nhiên bật cười, nở nụ cười thích thú, chớp chớp mắt:
- Chú! Chú nhận ra cháu hả! Cháu ̀ Sơ Sơ đáng của chú nè!!!
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa tỏ ra đáng , sau đó ôm chầm lấy Thời Cảnh Thường.
Thời Cảnh Thường vốn đang ngủ, trên người mặc một cái áo choàng mỏng, lúc bị thức dậy bởi tiếng đập cửa, áo hơi xộc xệch, thế nên phần lớn khoảng trước ngực bị hở ra, Hứa Sơ Sơ áp mặt chính ̀ áp mặt vào chỗ ấy, tay cũng vòng qua ôm lấy thắt lưng của , tay trực tiếp chạm vào da thịt bằng đồng đó, ̀m Thời Cảnh Thường nổi lên cơn run nhè nhẹ....
Thời Cảnh Thường giật mình, đẩy Hứa Sơ Sơ ra, hỏi:
- Sơ Sơ, cháu say thì nên về nhà, đến đây ̀m gì?
Hứa Sơ Sơ nấc cụt thêm một tiếng nữa, đôi mắt nhắm rồi mở, trả lời:
- Cháu.. đến nói bí mật cho chú!!!
Bạn thấy sao?