Chồng Trốn Chạy Ngày [...] – Chương 2

4

Một loạt bình luận đột ngột bùng nổ trước mắt, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

【Mọi người nam chính đang gì kìa, chuyện này có nằm trong quyền lợi hội viên Salt Select của chúng ta không đấy? Đừng với tôi cái mảnh vải nhàu nhĩ trong tay nam chính là váy ngủ ren trắng của bé em nhé】

【Sốc thật đấy, cái con đường hư hỏng như thế này cũng có người lái xe à? Xem ra trong đời bé em, nỗi khổ lớn nhất có thể phải chịu chính là ——】

【Trong truyện có viết nam chính mỗi tối đều hâm sữa cho bé em uống để dễ ngủ, liệu có “nêm nếm” gì trong đó không nhỉ】

【Khó lắm】

【Khó lắm】+1

【Khó lắm】+2

…99+

Các người sao không sớm hơn chứ?

Tôi đã uống suốt ba năm đó! Trọn vẹn ba năm!

Tôi nằm gục trong bồn tắm, lòng không còn thiết sống nữa.

Ra khỏi phòng tắm, Tạ Lẫm gõ cửa phòng tôi.

Tối nay mặc một bộ đồ ngủ lụa đen cổ chữ V sâu đến mức nguy hiểm, chất vải bóng mịn khiến làn da trắng trước ngực càng thêm nổi bật.

Đường nét vòng eo và cơ bụng ẩn hiện dưới lớp vải mỏng ôm sát, như có như không.

Tôi bất giác chằm chằm không rời mắt.

Anh không lời nào, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi một chiếc ly thủy tinh.

Tôi nuốt nước bọt đầy căng thẳng, nhất thời chẳng biết có nên nhận hay không.

“Anh… ơi…”

“Nghe lời. Uống xong ngủ một giấc, mai tỉnh dậy, mọi chuyện đều sẽ ổn.”

Tạ Lẫm đưa ly sữa đến sát bên môi tôi, không cho phép từ chối.

Chỉ cố chấp ba giây, tôi liền như kẻ ra pháp trường, nhắm mắt uống cạn ly sữa trong một hơi.

Tạ Lẫm cầm lại chiếc ly, ánh mắt trầm hẳn xuống.

Tôi vào đôi mắt ấy, tim đập càng lúc càng gấp, càng lúc càng hỗn loạn.

Khoảng cách gần đến mức khiến người ta bất an.

Tạ Lẫm chăm vào môi tôi, yết hầu khẽ chuyển , ánh mắt tuy kìm nén vẫn lộ ra tia khác thường.

Khóe môi bỗng cảm nhận sự ma sát nhẹ của đầu ngón tay .

Tôi tinh mắt thấy từ túi áo trước ngực có một mảnh vải trắng lộ ra.

Tôi giả vờ thắc mắc:

“Anh ơi, cái này là gì ?”

Còn chưa kịp để Tạ Lẫm trả lời, tôi đã rút phắt mảnh vải đó ra khỏi túi .

Tấm vải mở ra, để lộ lớp ren quen thuộc.

Chỉ là chiếc váy ngủ này không còn mới, đã nhàu nhĩ, một vài chỗ còn bị sờn chỉ.

“Đây chẳng phải váy ngủ mới mua của em sao? Mất mấy ngày rồi, hôm nay em còn đang tìm khắp nơi đây này.”

“Không phải váy của em, em nhầm rồi.”

Tạ Lẫm mặt không biến sắc rút lại chiếc váy trong tay tôi, gấp gọn rồi nhét lại vào túi áo.

Tôi lẩm bẩm:

“Rõ ràng kiểu dáng y hệt mà…”

Anh nghiêm mặt lại.

“Cầm Tinh, muộn rồi, ngủ sớm đi.”

“Không thức khuya.”

“Thức khuya trừ tiền tiêu vặt.”

Tạ Lẫm bưng ly thủy tinh, bước nhanh xuống lầu.

Chỉ có điều, vành tai ửng đỏ như ráng chiều — hoàn toàn tố cáo con người thật của ta.

5

Tạ Lẫm đứng trước tủ lạnh, chậm rãi nâng bàn tay vừa dùng để lau khóe miệng cho Cầm Tinh lên, cẩn trọng đưa lên mũi, khẽ ngửi.

Hương sữa nhè nhẹ hòa lẫn với mùi cam đắng.

Anh cụp mắt xuống, lấy sữa từ trong tủ lạnh, rót vào chiếc ly của Cầm Tinh.

Rồi xoay miệng ly, tìm thấy dấu môi để lại và nhấp một ngụm.

Phải một lúc lâu sau, mới như vừa hoàn hồn.

Một cảm giác ghê tởm bản thân dần dần lan ra trong lòng.

Người chọn đối tượng liên hôn cho Cầm Tinh là .

Người cố giăng bẫy để nhận ra hậu quả khi không còn bảo vệ vẫn là .

Người vì hối hận mà dẫn Bạch Nguyệt Quang của Thẩm Tiêu Bạch đến giật hôn cũng là .

Khóe môi khẽ nhếch lên, như tự giễu.

Anh thừa nhận mình thủ đoạn bẩn thỉu, đê tiện, hèn hạ đến mức không thể tha thứ.

Thế chỉ riêng đôi tay ấy…

Anh lại không nỡ buông ra.

6

Việc đầu tiên tôi khi mở mắt chính là bật điện thoại.

Sự cố trong lễ cưới với Thẩm Tiêu Bạch một trò hề ra trò như thế mà trên mạng lại chẳng có lấy một mẩu tin đồn hay bài viết nào.

Tôi lướt mãi, lướt mãi, rồi thở dài đầy thất vọng.

Rửa mặt qua loa rồi xuống lầu.

Tạ Lẫm đã chỉnh tề, đang ngồi ở bàn ăn.

Tôi ngồi xuống, thuận tay cầm bát lên, uống hết hơn nửa bát canh rồi mới chợt nhớ ra vai diễn của mình hôm nay là một “nữ chính thất , tan nát cõi lòng”.

Suýt thì để lộ sơ hở.

Tôi vội đặt bát xuống, ra vẻ yếu ớt:

“Em ăn xong rồi… à.”

Tạ Lẫm bất ngờ ngẩng đầu, giơ tay day day ấn đường, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Trông như thể cả đêm qua không chợp mắt.

“Ăn thêm chút nữa.”

Tôi cúi đầu, ánh mắt rầu rĩ, giọng như sắp khóc:

“Không ăn nổi… em không có khẩu vị…”

Vừa dứt lời, không khí xung quanh Tạ Lẫm lập tức lạnh xuống như chạm đáy Bắc Cực.

【Thôi em ơi đừng diễn nữa, nhà như sắp tan vỡ luôn rồi kìa】

【Nói gì thì , bé em diễn cũng phết đấy, trai sắp phát điên vì ghen rồi】

【OS của trai: Đứa em nuôi lớn từng ngày giờ lại thành con nghiện đương, vì gã tra nam mà đau khổ muốn chết, phải mời thầy về trừ tà thôi】

【Cảm giác là kiểu người mà chỉ cần thêm vài câu nữa thôi là sẽ không kiềm mà trói em nhốt về nhà ấy】

【Hehe, tụi bay biết không, ấy chuẩn bị cả còng tay mini rồi đấy】

Tạ Lẫm… thật sự là kiểu người như sao?

Theo như hiểu biết nhiều năm của tôi, chắc là… không đến mức đó.

Tôi lặng lẽ quan sát Tạ Lẫm thật lâu.

“Nhìn gì thế?”

Anh hờ hững ngước mắt, đồng tử đen láy thẳng vào tôi.

Dòng suy nghĩ trong đầu tôi lập tức bị cắt đứt, vội dời ánh mắt đi.

“Quản gia đã chuẩn bị xe xong rồi, tài xế đang đợi dưới nhà.”

Tôi nghi hoặc hỏi:

“Đi đâu thế?”

“Chỗ em thích nhất — đi mua sắm.”

7

Tôi ôm chiếc thẻ đen không giới hạn, đưa đến trung tâm thương mại cao cấp trực thuộc Tập đoàn nhà họ Tạ.

Nói mới nhớ, cái tật hễ không vui là lao vào mua sắm để xả giận này, cũng là do Tạ Lẫm chiều mà ra cả.

Anh luôn rất nghiêm khắc với tôi từ nhỏ.

Những năm tôi hẹn hò với Thẩm Tiêu Bạch, mỗi lần đi chơi đến tám giờ tối là xe của Tạ Lẫm sẽ đúng giờ đỗ trước cửa, chưa bao giờ trễ.

Vì chuyện này mà Thẩm Tiêu Bạch không ít lần bực bội, thậm chí từng cãi nhau to với tôi vài trận.

Mỗi lần cãi nhau với ta xong về nhà, tôi lại đổ hết giận lên đầu Tạ Lẫm.

Mà mỗi lúc như , để xoa dịu cơn thịnh nộ của tôi, Tạ Lẫm luôn chọn dùng… tiền để bịt miệng tôi lại.

Tôi vừa bước vào cửa hàng đã ra tay không nể nang gì, quét sạch một hàng túi xách hàng hiệu cao cấp, sau đó cầu nhân viên lấy bộ sưu tập mới nhất mùa này ra cho tôi chọn.

Đúng lúc đó, bên ngoài phòng VIP vang lên tiếng tranh cãi.

“Thưa ngài Thẩm, mẫu túi này toàn cầu chỉ có hai chiếc, hiện tại chiếc duy nhất ở Trung Quốc đã khách của chúng tôi đặt mua rồi.”

Giọng của Thẩm Tiêu Bạch vừa cất lên đã mang theo khí chất “trời lạnh lòng người càng lạnh”:

“Vị hôn thê của tôi rất thích chiếc túi này. Bất kể vị khách kia cầu điều kiện gì, chỉ cần chịu nhường túi, tôi đều đồng ý.”

“Anh Tiêu Bạch, hay là thôi đi… Chúng ta không nên cướp đồ người khác mà…”

Bạch Nguyệt Quang dịu dàng khuyên can ta.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, dòng bình luận đã chửi thay tôi rồi:

【Phì! Miệng thì không cướp đồ người khác, hôm qua ai cướp lễ cưới? Là nhân cách thứ hai của chắc?】

【Tôi thấy chị Bạch Nguyệt này cũng chẳng tốt lành gì, đàn ông của bé em thì giành, giờ đến cả cái túi bé em thích cũng không tha】

【Tôi miệng bẩn tôi nhận, phải chửi — cái thằng này đúng là “đồ cồng kềnh đặc biệt” của trạm giao nhận, cứ bám riết lấy bé em mà gặm mãi không buông】

Nhân viên bán hàng đúng lúc đó liền khéo léo giới thiệu cho họ một chiếc váy giới hạn phiên bản khác.

Đợi cho cuộc tranh chấp bên ngoài lắng xuống, nhân viên mới mang thẻ đen trả lại cho tôi.

Khi bước ra khỏi phòng nghỉ, tôi lập tức thấy Thẩm Tiêu Bạch.

Ánh mắt ta thoáng lộ vẻ sững sờ, xen lẫn một chút áy náy.

“Cầm Tinh?”

Sau khi nhận ra người mà mình vừa cố tranh giành chiếc túi chính là tôi, Thẩm Tiêu Bạch liền cuống quýt xin lỗi:

“Xin lỗi, không biết người ở trong đó là em.”

“Chuyện giữa và Vi Nhiên đã liên lụy đến em, hôm nào sẽ đích thân tới xin lỗi. Mong là sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác giữa hai nhà.”

Tôi xưa nay chẳng có kiên nhẫn với những người không còn giá trị lợi dụng.

Tôi đeo kính râm lên, lạnh lùng tránh sang một bên, không thèm liếc ta lấy một cái.

Thế khi tôi vừa đi ngang qua Thẩm Tiêu Bạch liền túm lấy cổ tay tôi.

“Chuyện bỏ trốn là sai. Nhưng thật sự chỉ xem em như em , giữa chúng ta không có . Sau này vẫn có thể mà, đúng không?”

Lời ta vừa dứt, tôi chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh lướt dọc sống lưng.

“Em của ? Ai mà muốn em ?”

Một giọng trầm thấp, lạnh lùng vang lên sát bên tai tôi.

Tôi kinh ngạc quay đầu — người đến chính là Tạ Lẫm.

Sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy khó chịu khóa chặt vào cổ tay tôi đang bị Thẩm Tiêu Bạch giữ chặt.

“Buông ra.”

Từng chữ từng chữ ra chậm rãi, mà đầy áp lực:

“Tôi mới là người duy nhất có tư cách trai của Cầm Tinh.”

Dòng bình luận khi ấy sôi chẳng khác gì đêm giao thừa:

【Xời ơi trời ơi, ông trai này tuyên bố chủ quyền rồi kìa bà con ơi!】

【Một câu “Tôi mới là trai” mà nghe ra đủ 800 tầng ẩn ý!】

【Anh trai nổi giận, cậu bồ cũ run chưa?】

【Bé em à, giờ mà không ngã vào lòng ảnh thì ngược lắm đó nha!】

【Anh ấy ghen rồi, ghen rồi! Làm sao em tôi lại có thể có “ trai” nào khác? Tôi mới là trai duy nhất~】

【Ý là người nào đó vừa sáng sớm đã kéo theo trợ lý đi “thị sát” trung tâm thương mại để cờ gặp em , kết quả lại thấy có kẻ khác đòi trai em mình?】

【Tạ Lẫm thấy cảnh đó như thể trời sụp xuống, hận không thể quay về quá khứ vả cho bản thân lúc đề nghị chuyện liên hôn một cái — đó là cái giá của việc cố tỏ ra thản nhiên】

【Tôi muốn hét lên rồi! Ánh mắt của sao có thể sâu đậm đến ? Bé em đúng là một ngốc xinh đẹp, đến nước này rồi mà vẫn chưa nhận ra thích mình】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...