Tôi và Giang Thì Yến, trước cửa sổ kính, đang hôn nhau…
Phần bình luận bùng nổ ngay lập tức:
【Ai? Giang Thì Yến?? Giang Thì Yến với sao nữ đang hot Hứa Dao á???】
【”Diêm vương Bắc Kinh” không phải đã có vợ rồi sao? Không phải ngày nào cũng livestream học nhảy sexy để quyến rũ vợ à???】
【Khoan đã, chẳng lẽ Giang thiếu và vợ đã BE rồi?! Anh ta còn đi ngoại …】*
(BE = Bad Ending – ý chỉ kết thúc tồi tệ, ám chỉ ta chia tay vợ)
…
Tôi chết lặng.
“Liệu có khả năng nào không… rằng ‘chị dâu’ mà chúng ta luôn nhắc tới, thực ra chính là Hứa Dao?”
Trong lúc đó, tiếng nước từ phòng tắm dần nhỏ lại.
Giang Thì Yến quấn một chiếc áo choàng tắm rộng lỏng lẻo, vừa lau đầu vừa bước ra.
Thấy tôi đã tỉnh, ta rõ ràng giật mình, mặt đỏ bừng, vội vàng siết chặt vạt áo, lúng túng giải thích:
“Anh… tỉnh dậy thấy người toàn mùi rượu, sợ em khó chịu… nên đi tắm trước.”
“Hôm qua… xin lỗi em. Hình như đã quá mất kiểm soát rồi.”
“Ừ đấy.”
Tôi nhún vai, giơ điện thoại lên cho ta xem hot search:
“Hơn nữa, không chỉ mình em biết đâu, mà cả thiên hạ đều biết rồi kìa~”
Mắt Giang Thì Yến trợn tròn, lập tức nhấc điện thoại, lạnh mặt bấm số:
“Tôi bảo thư ký Chu gỡ hot search ngay lập tức.”
“Gỡ cái gì chứ? Chúng ta vốn dĩ là vợ chồng mà.”
Tôi nắm lấy dây thắt của áo choàng tắm, nghiêng đầu hỏi:
“Hay là thấy cưới tôi là chuyện mất mặt, không thể công khai?”
“Không không, lão— không, Hứa Dao, không phải như !”
Giang Thì Yến lập tức vứt điện thoại, tay chân luống cuống phủ nhận.
“Lão cái gì mà lão? Ai già chứ?”
Tôi giả vờ tức giận, vớ ngay cái gối ném thẳng vào người ta:
“Tối qua ai gọi hăng say lắm mà? Giờ lại muốn phủi sạch hay sao?”
Cái gối rơi xuống sàn, Giang Thì Yến đứng đơ tại chỗ, trợn mắt tôi.
Vài giây sau, ta bỗng dưng đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh một vẻ kích xen lẫn thẹn thùng, y hệt lúc livestream.
Anh ta quỳ trên giường, từng chút từng chút bò về phía tôi.
“Bà… xã?”
“Anh có thể gọi em như không? Thật sự… có thể không?”
Mắt ta đỏ hoe, như thể chỉ cần tôi từ chối, ta sẽ khóc ngay lập tức.
Tôi đột nhiên có cảm giác muốn hôn ta.
Hoặc có lẽ… cảm giác này đã có từ lâu rồi.
Vậy nên tôi bật , vòng tay qua cổ ta.
Trước ánh mắt kinh ngạc của ta, tôi chủ hôn lên đôi môi mỏng ấy.
Nhưng tiếc thay, cảnh đẹp chưa bao lâu,
Điện thoại tôi đột nhiên vang lên inh ỏi.
“Chị Dao Dao! Hôm nay cả đoàn phim sẽ đến thăm Tiết Trạch, đạo diễn đã thúc giục rồi đó…”
“Được rồi, chị chuẩn bị ngay đây.”
Tôi cúp máy, quay sang Giang Thì Yến, chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai kia hơi lộ ra vẻ ấm ức.
Tôi giơ tay xoa nhẹ tóc ta, dỗ dành:
“Em có vài chuyện cần xác nhận.”
Anh ta hơi há miệng, định gì đó, cuối cùng chỉ im lặng cúi đầu.
Nhìn bộ dạng thiếu kiên nhẫn pha chút tủi thân của ta, tôi chợt nghĩ ngợi một lát, rồi ghé sát vào tai ta thì thầm:
“Yên tâm đi.”
“Em sẽ không lặp lại sai lầm nữa.”
Giang Thì Yến sững sờ.
Đôi mắt vốn u ám dường như sáng lên đôi chút.
Cuối cùng, ta nhẹ, khẽ gật đầu:
“Được.”
19
Một giờ sau, tôi cùng đoàn phim đến bệnh viện.
Tiết Trạch hồi phục khá nhanh.
Dù tay vẫn còn băng bó, hắn vẫn tràn đầy năng lượng, vui vẻ trò chuyện với mọi người.
Chỉ đến khi nhận ra tôi cũng đến—
“Chị Hứa Dao, chị cũng đến thăm em à~”
Hắn ta vẫn giữ nguyên vẻ đáng ngoan ngoãn, rạng rỡ chào tôi.
Nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng di chuyển lên đỉnh đầu tôi.
Như thể vừa thấy điều gì đó, nụ trên môi hắn lập tức cứng đờ.
Đúng lúc này, một nữ phụ vốn không ưa tôi trong đoàn phim bỗng lớn giọng châm chọc:
“Chị Hứa Dao, sao chị có thời gian rảnh rỗi đến đây ? Không tính gỡ hot search à?”
“Chẳng lẽ chị thực sự có mờ ám với Giang Thì Yến? Anh ta là đàn ông có gia đình đó nha~”
Lời này lập tức thu hút ánh của tất cả mọi người trong phòng.
Tôi bình tĩnh mỉm , đặt giỏ trái cây lên bàn:
“Tôi và chồng tôi muốn gì thì , cũng chẳng vi phạm đạo đức hay pháp luật.”
“Tại sao phải gỡ hot search?”
“Nếu các người đã quan tâm tôi như , thì tôi về đăng bài công khai luôn đây.”
“Tiết Trạch, chúc cậu mau chóng hồi phục nhé.”
Sắc mặt Tiết Trạch lập tức tối sầm.
Nhưng hắn ta không gì , chỉ có thể cùng mọi người trơ mắt tôi rời khỏi phòng bệnh một cách tao nhã.
Khi tôi rẽ vào cầu thang thoát hiểm,
Người mà tôi đoán trước sẽ xuất hiện, quả nhiên đã đứng chờ sẵn.
Cô ta chậm rãi bước ra, chặn trước mặt tôi:
“Chào , Hứa Dao.”
Sở Sở kéo mũ trùm xuống, tháo khẩu trang ra:
“Chúng ta có thể chuyện một chút không?”
Tôi nghiêng đầu:
“Nói chuyện gì?”
Cô ta nhạt:
“Nói về bộ mặt thật của Tiết Trạch.”
“Cô có lẽ chưa biết— Tiết Trạch sở hữu một thứ gọi là ‘Hệ thống Hào Hoa Vạn Nhân Mê’.”
“Nói đơn giản, đó là một hệ thống chuyên dùng để quyến rũ phụ nữ, lợi dụng họ để tích lũy điểm nhiệm vụ.”
“Trong mắt hắn, chúng tôi chỉ là những ‘vai diễn’. Tôi là ‘Thanh mai si ’, còn là ‘Ảnh hậu quyến rũ’.”
“Trong nhà hắn còn có ‘Nữ tổng tài lạnh lùng’, ‘Nữ sinh thanh thuần’… đủ loại.”
Cô ta đột nhiên tôi chằm chằm, đôi mắt đầy nghi hoặc:
“Nhưng có một chuyện kỳ lạ.”
“Tất cả chúng tôi đều không thể cưỡng lại hắn, đều hắn đến mức mất đi lý trí.”
“Tại sao chỉ có , chỉ số thiện cảm vẫn luôn là 0?”
Tôi cong khóe môi, như không :
“Tại sao tôi phải có thiện cảm với Tiết Trạch chứ?”
“Tôi không thể có người mình sao?”
Sở Sở thoáng mở to mắt, ngay sau đó lại khẩy, lắc đầu:
“Không thể nào. Thế giới này tạo ra vì Tiết Trạch.”
“Số phận của chúng ta đã viết thành kịch bản, dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cũng không thể thay đổi.”
“Ngay cả khi tôi đâm hắn một nhát để ngăn hắn tiếp cận , cuối cùng vẫn chạy đến bệnh viện thăm hắn. Đây chính là bằng chứng rõ nhất.”
Tôi lặng lẽ ta một lúc, nụ càng sâu hơn:
“Nếu thực sự tin vào số phận, tại sao hôm đó lại ra tay với Tiết Trạch?”
“Chính hành đó đã chứng minh rằng chúng ta không bị ràng buộc bởi cái gọi là ‘định mệnh’.”
“Nếu theo cách , thế giới này đã cho chúng ta cơ hội để lại từ đầu, thì chúng ta nên nắm bắt nó.”
“Bỏ qua cái hệ thống gì đó, thì Tiết Trạch cũng chỉ là một con người mà thôi.”
“Cô còn có thể đâm hắn một nhát.”
“Thì tôi cũng có thể hủy diệt hắn.”
Không để ý đến gương mặt kinh ngạc của Sở Sở, tôi quay người bước vào thang máy.
Từ cảm giác bất an trước đó, đến những hành kỳ quái của Tiết Trạch, rồi cả giấc mơ kia…
Tất cả đang dần trở nên rõ ràng trong tâm trí tôi.
Muốn kiểm soát số phận của tôi?
Nằm mơ đi.
20
Về đến khách sạn, Giang Thì Yến lại đang livestream với nhóm quân sư quạt mo của ta.
Anh ta đang căng thẳng giải thích điều gì đó, hoàn toàn không nhận ra tôi đã mở cửa.
“Đúng! Đúng ! Chị dâu của các người, vợ của tôi, chính là Hứa Dao!”
“Không có ai khác hết!”
“Tôi sao có thể ngoại chứ? Mấy người… aizz, sớm biết tôi đã mang theo giấy đăng ký kết hôn ra ngoài rồi!”
Nhìn ta cuống cuồng biện hộ, tôi suýt nữa bật thành tiếng.
Giấy đăng ký kết hôn hả?
Tôi mở vali, lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ sẫm, rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh ta.
Sau đó, tôi thản nhiên giơ nó lên trước màn hình livestream:
“Đây, giấy kết hôn này.”
Bạn thấy sao?