Chồng Tôi Và Người [...] – Chương 8

Miệng ta mấp máy, giọng khô khốc: “Anh… không có ý đó…”

Tôi nhét cây bút vào tay ta: “Ký đi.”

Bất ngờ, Trần Hiển hất cây bút ra, hét lớn: “Không ký! Anh không ly hôn!”

Giọng tôi trầm xuống: “Trần Hiển, đừng ép tôi phải đưa ra tòa.”

“Em định kiện à?”

Trần Hiển tròn mắt tôi như không thể tin nổi: “Em nỡ lòng đối xử với như sao??”

“Anh ngoại đấy, Trần Hiển.”

“Anh không có!”

Anh ta gào lên: “Chỉ là… nhất thời sai lầm một chút thôi! Đàn ông ai mà chẳng ! Anh… vẫn em! Em không thể ly hôn với !”

Tôi bắt đầu thấy mệt.

Chống tay lên sofa định đứng dậy, tay lại chạm vào một mớ vải —

Là nội y của phụ nữ.

Trên móc khóa còn vướng… một chiếc bao cao su đã dùng.

Sắc mặt Trần Hiển lập tức đông cứng.

Miệng ta há ra như muốn gì đó, cuối cùng không thốt nên lời.

Tôi bước vào nhà vệ sinh, rửa tay nhiều lần, rồi dùng khăn khử trùng lau sạch từng ngón tay.

Cuối cùng, tôi kéo vali lên.

“Anh ký đi. Đường ai nấy đi, đừng mất mặt nhau.”

Khi tôi xoay nắm cửa, Trần Hiển bất ngờ lao đến chắn ngay trước mặt.

“Vì sao em lại cứng đầu như thế hả?!”

Anh ta gào lên trong cơn hoảng loạn:

“Em có biết ghét nhất là dáng vẻ này của em không?!

…Em biết tại sao lại em lúc đầu không?

Vì hôm đó em dầm mưa, trông vừa đáng thương vừa yếu đuối, khiến chỉ muốn che chở cho em cả đời!

Nhưng sao em không thể mãi yếu đuối như hả?

Sao em cứ phải lén lút khóc một mình?

Sao em không thể khóc trong vòng tay chứ?!

Em hoàn toàn có thể dựa vào mà! Sao cứ phải tỏ ra mạnh mẽ như ?!

Tại sao em không thể học theo Na Na, ra vẻ như không có thì sống không nổi?!

Anh là chồng em, sao em không chịu ngoan ngoãn dựa dẫm vào ?

Anh không cảm nhận là em cần , nên mất luôn cảm giác muốn bảo vệ em…

mới bị dao , mới muốn đi bảo vệ một người phụ nữ khác!

…Nhưng vẫn em, vợ ơi…”

Tôi sững sờ người đàn ông mà mình từng sâu đậm, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Trần Hiển, tôi khuyên nên đi khám bác sĩ.

Anh còn bệnh nặng hơn cả tôi đấy.”

16

Tôi rời đi.

Trần Hiển lại chạy đến nhờ mẹ tôi người hòa giải.

Tôi không nhiều lời, chỉ đưa cho mẹ xem bằng chứng ta ngoại .

Mẹ tôi xem xong thì im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ thở dài:

“Ly hôn đi, mẹ ủng hộ con.”

Nghỉ một chút, mẹ tiếp: “Sống không nổi nữa thì ly thôi. Thời đại bây giờ khác rồi, ly hôn cũng chẳng có gì to tát.

Kể cả sau này con sống một mình cũng không sao, còn có mẹ ở bên.”

Sống mũi tôi cay xè, phải cố gắng lắm mới không bật khóc.

Khi Trần Hiển nhắn tin cho tôi lần nữa, giọng điệu đã không còn giả vờ dịu dàng gì nữa, mà đầy tức giận:

“Em đã gì với mẹ ?! Sao bà ấy lại chửi thậm tệ đến thế?!”

Tôi bỗng muốn bật : “Nếu còn không ký, tôi cũng sẽ chửi y như đấy.”

Trần Hiển nổi điên thật sự:

“Em định tới bao giờ?! Sao phải mọi chuyện ầm ĩ thế?!

Những lúc em khó khăn nhất là ai ở bên cạnh em?

Em bị trầm cảm, đã từng phàn nàn câu nào chưa?!

Vậy mà em không thể bao dung cho lấy một chút à?!”

“Trần Hiển.”

Tôi cắt lời ta, bình tĩnh: “Tôi cứ tưởng mình không thể thất vọng về thêm nữa.”

Anh ta im lặng vài giây, giọng thấp xuống: “Sao em không thể giống Chu Na một chút… dịu dàng và bao dung hơn với …”

“Tôi học không nổi.”

Tôi lạnh nhạt : “Ly hôn đi, cưới ta.”

“Được, ly thì ly!”

Trần Hiển nghiến răng: “Em đừng có mà hối hận!”

17

Sau ly hôn, Trần Hiển dọn đến sống chung với Chu Na ngay lập tức.

Chu Na đăng ảnh nắm tay lên story, caption là: “Vòng vòng một hồi, cuối cùng vẫn là .”

Bạn bè chung của tôi và Trần Hiển biết chuyện hai đứa ly hôn, vội vã nhắn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôi chỉ trả lời: “Không sống nổi nữa.”

Rồi không thêm gì nữa.

Tôi không muốn dây dưa thêm, bọn họ lại không chịu buông tha tôi.

Một tháng sau ly hôn, hộp tin nhắn trên mạng xã hội của tôi lại bị spam đến nghẹt thở.

Chu Na bất ngờ đăng bài “giải oan” cho danh xưng tiểu tam của mình.

Cô ta đăng cả giấy chẩn đoán trầm cảm nặng của tôi, viết:

“Có người tôi bôi nhọ người phụ nữ đó, giờ cho mọi người xem bằng chứng đây.”

“Chính ta đã dùng tờ giấy này, lấy cái chết ra uy hiếp, ép buộc ấy rời xa tôi, dùng bảy năm hôn nhân để giam giữ người đàn ông tôi .”

“Bây giờ ấy cuối cùng cũng ly hôn rồi, hoàn toàn thoát khỏi cái nhà tù ngột ngạt ấy.”

Dư luận lại một lần nữa nghiêng về phía ta.

Phần lớn bình luận là cảm thông cho Chu Na, còn tôi thì bị chửi rủa không thương tiếc.

Tin nhắn riêng của tôi ngập đầy những lời nhục mạ.

Tôi chụp màn hình, gửi cho Trần Hiển: “Tôi cầu lên tiếng đính chính ngay lập tức.”

Anh ta chỉ trả lời: “Xin lỗi, không thể. Dù sao bây giờ ấy cũng là .”

Tôi đã cho ta cơ hội, không cần.

Vậy nên, tôi đăng hết tất cả bằng chứng ngoại lên mạng.

Ảnh thân mật, những đoạn chat trần trụi, không sót một chữ.

Tiểu Lâm — trợ lý của Trần Hiển — là người đầu tiên vào bình luận xác nhận:

“Tôi là trợ lý phía nam, tôi xác nhận tất cả đều là sự thật.”

Trần Hiển và Chu Na chính thức thân bại danh liệt.

Chu Na lại lần nữa xóa tài khoản, rút khỏi mạng xã hội.

Nhưng lần này, cư dân mạng không dễ dàng tha thứ nữa.

Họ lục tung quá khứ của ta, đào ra đủ thứ dơ dáy —Từng bắt cá nhiều tay, chuyên bám víu đàn ông có gia đình, bị chính vợ và trai cũ lên tiếng bóc phốt.

Tất cả tung lên mạng, từ đoạn ghi âm, tin nhắn nhạy cảm đến cả ảnh nóng không che.

Chu Na “nổi tiếng” thật rồi.

Cư dân mạng gọi ta là “tiểu tam chuyên nghiệp”.

Người bị công kích chuyển từ tôi sang ta.

Bạn bè gửi ảnh chụp màn hình tin tức, hào hứng : “Quá hả hê!”

Nhưng tôi lại không thấy hả hê chút nào.

Người đàn ông tôi từng đến , lại chọn loại phụ nữ như thế.

Tôi bất giác cảm thấy… bản thân cũng từng thật tệ.

Tiểu Lâm tiếp tục cập nhật hình của Trần Hiển cho tôi.

sau khi Trần Hiển biết quá khứ bê bối của Chu Na thì nổi điên, lập tức đòi chia tay.

Nhưng Chu Na không chịu, ngày nào cũng đến công ty ầm, cuối cùng khiến ta bị sa thải.

Tình nhân thành oan gia, chỉ mất đúng vài ngày.

Lần nữa gặp lại Trần Hiển, ta đang đứng trong hành lang trước căn hộ tôi .

Cả người gầy rộc, mắt trũng sâu, trông như xác không hồn.

“Vợ ơi…”

Giọng ta khàn khàn, ánh mắt tràn đầy cầu xin: “Anh hối hận rồi. Anh nhớ em lắm…”

Anh ta mở rộng hai tay định ôm tôi.

Tôi lùi lại một bước, cau mày né tránh.

“Anh chia tay với Chu Na rồi,”

Anh ta vội vàng giải thích: “Anh không ta chút nào, người vẫn là em…

Chúng ta quay lại đi, không?”

Tôi còn chưa kịp đáp, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

“Phan Phan.”

Tần Phong không biết đã đứng ở đầu cầu thang từ lúc nào, tay xách hai túi trái cây.

Ánh mắt lướt nhẹ qua Trần Hiển, sau đó bước đến đứng cạnh tôi, lặng lẽ tạo thành một bức tường bảo vệ.

“Anh Trần, ơn tôn trọng tôi.”

Biểu cảm của Trần Hiển sụp đổ trong tích tắc.

Anh ta mở miệng, cuối cùng lại chẳng lời nào, quay lưng lảo đảo rời đi.

Chờ đến khi bóng lưng ấy biến mất khỏi hành lang, tôi mới lặng lẽ lùi khỏi vị trí sát cạnh Tần Phong: “Cảm ơn.”

Trong mắt Tần Phong loé lên một tia hụt hẫng, rất nhanh lại mỉm : “Không có gì.”

Anh im lặng một lúc, rồi bất ngờ như lấy hết dũng khí để : “Hay là… em thử cho một cơ hội?”

Tôi còn đang sững người, vội tiếp: “Nếu em thấy không ổn, sẽ biến mất ngay, tuyệt đối không phiền.”

Tôi người đàn ông đang vừa căng thẳng vừa chờ đợi ấy, cuối cùng khẽ gật đầu:

“Được.”

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ hành lang, chiếu lên vai một tầng sáng dịu dàng, ấm áp.

— HẾT —

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...