Chồng Tôi Và Người [...] – Chương 6

13

Mẹ tôi đến.

Bà ngồi trên ghế sofa trong căn hộ của tôi, ngón tay cứ xoắn lấy vạt áo, vẻ bối rối không yên.

“Cô đó dọn ra rồi, Trần Hiển cũng ấy biết lỗi rồi…”

Tôi lặng lẽ gọt trái cây, không ngẩng đầu lên.

Mẹ tôi thở dài: “Vợ chồng sống với nhau, gì có chuyện nào trọn vẹn không va vấp?

Có chuyện gì thì nhắm mắt cho qua một chút…”

Tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu, tác dừng lại: “Mẹ, chuyện này không phải chuyện nhỏ.”

“Biết là con chịu nhiều uất ức…”

Giọng mẹ tôi bỗng nghẹn lại, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe.

“Mẹ chỉ xin con một điều, đừng giống mẹ năm xưa.”

“Mẹ khi đó quá bướng bỉnh, không chịu một hạt cát trong mắt, cứ nhất định phải ly hôn với bố con.

Cuối cùng lại thành toàn cho ông ấy và người phụ nữ kia, khiến con theo mẹ chịu biết bao khổ sở…”

Giọng mẹ nghẹn lại: “Giờ nghĩ lại, nếu năm đó mẹ chịu nhịn một chút thì có lẽ…”

“Mẹ à, bây giờ khác rồi.

Thời đại này, ly hôn là chuyện bình thường.”

Mẹ tôi lắc đầu: “Nói thì dễ, khi thật sự ly hôn, con mới hiểu…

Dù ngoài mặt không ai gì, sau lưng họ nhạo thế nào sao biết ?”

Bà nắm lấy tay tôi: “Con ly hôn ở tuổi này rồi muốn tìm người đàn ông tử tế nữa… khó lắm con à.

Mẹ là người từng trải, con nghe lời mẹ, không?”

Tôi bàn tay mẹ, đầy nếp nhăn và chai sạn, lặng im một lúc.

“…Được.”

Mẹ đích thân đưa tôi về nhà.

Trước khi đi, bà còn nắm chặt tay Trần Hiển dặn dò tới lui: “Con bé Phan Phan tính cứng đầu, con phải nhường nhịn nó nhiều một chút.”

Trần Hiển cúi đầu gật lia lịa, miệng vâng vâng dạ dạ, bộ dạng thành khẩn không thể giả hơn nữa.

Tối hôm đó, điện thoại của ta đặt trên bàn uống nước mà quên không khoá màn hình.

Trên màn hình WeChat, hiện rõ cuộc trò chuyện giữa ta và Chu Na:

Trần Hiển: “Chuyện ly hôn để từ từ đã… Triệu Phan bị trầm cảm, sợ ấy nghĩ quẩn…”

“Với lại bây giờ mà ly hôn thì chẳng khác nào xác nhận em là tiểu tam, sẽ ảnh hưởng không tốt đến em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...