Chồng tôi bảo tôi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc người cũ của ta.
Tôi không đồng ý.
Thế là ta dứt khoát đón mối đầu về nhà.
Cho ta ở phòng ngủ chính, còn bắt tôi dọn sang phòng chứa đồ.
Khi tôi chất vấn, ta tỏ ra mất kiên nhẫn:
“Na Na yếu đuối, không chịu khổ như em.
Em hiểu chuyện một chút đi, đừng khó .”
Về sau, ta quỳ xuống cầu xin tôi quay lại.
Tôi khoác tay trai nhỏ tuổi của mình, bình thản với ta:
“Anh cũng nên hiểu chuyện một chút đi.”
1
Sinh nhật tôi, tôi về nhà thì thấy trong phòng khách có thêm một người phụ nữ.
Cô ta mặc chiếc váy ngủ hai dây của tôi, ngồi sát rạt bên chồng tôi – Trần Hiển – trên ghế sofa xem tivi.
Hai người dính chặt lấy nhau, tay chân đan xen, chẳng có chút khoảng cách.
Thấy tôi, Trần Hiển giật bắn lên như bị điện giật, ánh mắt thoáng hoảng loạn rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Chu Vy, đây là cũ… à không, .”
Anh ta chỉ vào bên cạnh, giọng hơi gượng gạo:
“Cô ấy đến ở nhờ vài ngày.”
Tôi khẽ nhíu mày.
Chút khó chịu đó bị Chu Na thấy, ta lập tức rơm rớm nước mắt:
“Hay là… tôi dọn đi , không muốn phiền hai người… Chị dâu, chị đừng giận.”
Vẻ yếu ớt đáng thương đó khiến Trần Hiển đau lòng ra mặt.
Anh ta đứng chắn trước mặt ta, cau mày tôi:
“Na Na vừa mới phẫu thuật xong, không có ai chăm. Ở nhờ nhà mình mấy hôm thì sao chứ? Em đừng vô lý như không?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Em có gì đâu.”
Trần Hiển hơi sững lại.
Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến ta nữa, quay người đi vào phòng ngủ chính.
Vừa mở cửa, bước chân tôi chợt khựng lại —
Tất cả dấu vết thuộc về tôi đều biến mất.
Ngay cả tấm ảnh cưới đặt trên tủ đầu giường của tôi và Trần Hiển cũng đã bị thay bằng ảnh cá nhân của Chu Na.
Máu nóng dồn lên não, tôi siết chặt nắm tay, định quay lại hỏi cho ra lẽ thì giọng Trần Hiển vang lên sau lưng:
“Na Na cơ thể yếu, phòng ngủ chính nhiều ánh nắng, tốt cho việc hồi phục.”
Tôi cố kiềm chế cơn giận:
“Thế còn tôi? Tôi ngủ ở đâu?”
Anh ta tránh ánh mắt tôi, ho nhẹ một tiếng:
“Nếu em không muốn chăm Na Na thì để chăm.
Phòng ngủ phụ gần hơn, tiện chăm sóc, Na Na ở đó thì với em không tiện ngủ chung…
Em tạm ở phòng chứa đồ vài hôm, đợi Na Na khỏe rồi tính.”
Tôi tức quá mà bật :
“Để người cũ ngủ phòng chính, đẩy vợ đi ở phòng chứa đồ?
Trần Hiển, đúng là thiên tài.”
Anh ta xoa trán, giọng lộ rõ sự khó chịu:
“Anh rồi mà, Na Na mới phẫu thuật xong, không thể để ấy ngủ không ngon giấc .”
“Tôi bỏ tiền ra, để ta ra khách sạn ở.”
“Không !”
Trần Hiển lập tức từ chối:
“Cô ấy đang bệnh, sao ở khách sạn ?”
Anh ta thở dài, giọng mềm xuống đôi chút:
“Em hiểu chuyện một chút đi, đừng để khó xử.”
Tôi gật đầu:
“Được thôi.”
“Được thôi, tôi ra khách sạn ở.”
Tôi kéo vali ra, bắt đầu ném quần áo vào trong.
“Em nhất định phải quá lên thế sao?!”
Trần Hiển bỗng nổi giận: “Phòng chứa đồ nhỏ thì nhỏ thật, trải thêm vài tấm chăn xuống sàn cũng ngủ tạm . Em chịu khó vài hôm thì sao chứ?!”
Chu Na lại đỏ hoe mắt đứng bên cạnh: “Xin lỗi, là lỗi của em… Hay là em dọn ra ngoài đi, đừng để hai người cãi nhau vì em nữa…”
Trần Hiển lập tức che chắn cho ta, ánh mắt tôi lộ rõ vẻ chán ghét:
“Đừng quan tâm đến ta! Muốn đi thì để ta đi!”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên — Bánh sinh nhật tôi đặt giao tới.
Sắc mặt Trần Hiển khựng lại rõ rệt, như thể vừa chợt nhớ ra hôm nay là ngày gì.
Anh ta há miệng định gì đó: “Phan Phan, …”
Tôi chẳng buồn ta, mặt không cảm , xách vali và bánh sinh nhật rời khỏi nhà.
Trần Hiển vội vã chạy theo.
Ngay giây sau, từ trong nhà vọng ra tiếng kêu yếu ớt của Chu Na: “A Hiển… em đau vết mổ…”
Không một chút do dự, Trần Hiển quay người chạy vào trong.
Lòng tôi lạnh đi từng chút.
Bạn thấy sao?