Giờ thì Trần Đình còn kích hơn cả Tôn Trác.
“Nhưng… sao bọn mình có ba trăm vạn đây?”
Lời của Tôn Trác như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống.
Trần Đình xụ mặt xuống ngay.
Cả hai im lặng một lúc, rồi Tôn Trác mở miệng:
“Căn nhà em đang ở với chồng ấy, bán đi chắc cũng một hai trăm vạn chứ?”
“Ý là sao?”
Trần Đình bắt đầu tỏ ra cảnh giác.
Tôn Trác nhíu mày:
“Em còn sợ tính kế em sao?
Bao năm qua, lén lấy tiền từ Trương Huệ dưới danh nghĩa cho Điểm Điểm học thêm, tích góp khoản đặt cọc mua một căn nhà.
Tiền trả góp mấy năm gần đây toàn là ấy trả.
Giờ bán căn đó đi, cộng thêm nhà của em, chẳng phải vừa đủ ba trăm vạn rồi sao?”
“Nhưng mà…”
“Chồng em dạo này đâu có ở nhà, suốt hai tháng nay còn đi công tác ngoài tỉnh.
Em có bán nhà thì ta cũng đâu biết.
Khoản đầu tư này chỉ tầm một tháng là có tiền về, đến lúc đó mình lại mua lại là mà.”
Trần Đình hoàn toàn bị thuyết phục, gật đầu đồng ý.
Hai người lập tức hành , thậm chí còn chẳng màng chuyện giường chiếu nữa, ngay hôm sau đã lên nền tảng giao dịch rao bán nhà.
Vì muốn gom đủ tiền mặt trong thời gian ngắn, họ chấp nhận liên tục hạ giá.
Hai căn nhà vốn mỗi căn trị giá khoảng 2 triệu, cuối cùng chỉ bán tháo với giá 1,5 – 1,6 triệu.
Mà những “món hời” kiểu này, dĩ nhiên không thể lọt vào tay người ngoài— tôi và một người chuyên môi giới bất sản đã nhanh chóng “thu mua”.
Căn tôi nhắm thì để người khác đứng tên thay mặt mua.
Có tiền trong tay, hai kẻ đó lập tức ném toàn bộ vào “đầu tư”, chỉ còn chờ ngày hái quả, mơ mộng chín trăm vạn từ trên trời rơi xuống.
11
Khi hai người bọn họ diễn xong vở kịch, đến lượt tôi bước lên sân khấu.
May mắn thế nào, đúng lúc đó mẹ chồng tôi gặp chuyện.
Tôn Trác không liên lạc , điện thoại gọi sang… lại vào máy tôi.
Thì ra bà ấy gặp tai nạn giao thông khi qua đường, tài xế tai nạn rồi bỏ trốn.
Giờ đang nằm viện, cần nộp tiền gấp để phẫu thuật.
Chi phí là mười vạn.
Tôi vội vã về nhà, thấy Trần Đình mặt đầy hoảng loạn.
Cô ta lắp bắp giải thích rằng không có gì giữa ta và Tôn Trác.
Tôi mỉm không hề nghĩ theo hướng đó, có việc quan trọng cần bàn với chồng.
Trần Đình lúc này mới luống cuống rời đi.
Tôi quay sang, nét mặt đầy lo lắng:
“Chồng à, mẹ bị tai nạn giao thông rồi, giờ đang cần gấp mười vạn để mổ.
Cái thẻ ngân hàng kia em không rút tiền nữa.”
Tôn Trác lập tức né tránh ánh mắt tôi:
“Mười vạn… em định một mình chi hết sao?
Tiền trong thẻ đó, lấy đi đăng ký lớp học năng khiếu cho Điểm Điểm rồi…”
Buồn thật.
Bao năm qua, tôi – một người phụ nữ – kiếm cả mấy chục vạn mỗi năm, mà giờ phút này lại không rút nổi… mười vạn.
“Chồng à, ăn kiểu gì ?
Em đưa giữ tiền là để lên kế hoạch chi tiêu đàng hoàng mà?”
Tôn Trác chau mày, cãi lại:
“Em đã về nhà chồng rồi, đừng có cứ mãi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ như thế nữa.
Cùng lắm đưa em năm vạn, phần còn lại kêu em bên nhà em lo đi.”
Tôi sững sờ:
“Anh… đang cái gì ?”
Lời còn chưa dứt, từ trong điện thoại vang lên tiếng giận dữ của bố chồng:
“Tôn Trác! Tao dạy mày kiểu đó hả?
Người đang nằm trên giường dù không phải mẹ mày, thì mày cũng phải dốc lòng mà lo chứ!
Thật không bằng con dâu tao!
Tao đúng là có mắt như mù, nuôi ra thằng con bất hiếu như mày!”
Tôn Trác lúc này mới giật mình:
“Gì cơ? Mẹ … bị tai nạn thật à?”
Tôi liếc mắt:
“Anh nghĩ sao?”
Ngay sau đó, cả hai cùng vội vàng đến bệnh viện.
Tôn Trác nhanh chóng chuyển khoản mười lăm vạn cho bố .
Thấy ta chuyển tiền nhẹ tênh thế kia, tôi lập tức hiểu—ba trăm vạn kia vẫn chưa vét sạch ta.
Anh ta lúng túng quay sang giải thích:
“Vợ à… vừa nãy không có ý đó đâu…”
Tôi lạnh nhạt buông một câu:
“Chuyện này… để sau hẵng .”
Ca phẫu thuật của mẹ chồng tôi diễn ra rất thuận lợi, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể xuất viện.
Ba mẹ chồng tôi luôn đối xử rất tốt với tôi, là những người lớn hiểu chuyện, chưa bao giờ vì chuyện tôi sinh con mà tỏ thái độ khó chịu.
Vì , tôi thường thắc mắc— họ sao lại có thể dạy ra một kẻ vô ơn như Tôn Trác?
12
Hai người đó đã đầu tư gần hai tháng.
Ngày nào cũng như ngày nào, chẳng gì ngoài việc dán mắt vào cái trang web đó.
Tôn Trác đôi khi sẽ dùng lý do “ của ấy” để bóng gió dò hỏi tôi:
“Cái này… thật sự đáng tin chứ?”
Tôi tất nhiên luôn trả lời chắc nịch:
“Đáng tin lắm!”
Nhưng càng gần đến ngày hứa hẹn, vẫn chẳng thấy tĩnh gì, những lời tôi bắt đầu không còn khiến Tôn Trác yên tâm nữa.
Đến ngày cuối cùng, tôi nghĩ— nên tặng cho Tôn Trác và Trần Đình một “món quà sinh nhật” thật đáng nhớ.
Tôi mời cả ba mẹ chồng, vài người thân, dự định sẽ tổ chức cho Tôn Trác một bữa tiệc sinh nhật lần thứ 32 … mà suốt đời ta không thể quên.
Tất nhiên, Trần Đình cũng có tên trong danh sách khách mời.
Dạo gần đây, thần kinh của Tôn Trác căng như dây đàn— lúc thì gượng, lúc lại đờ đẫn, đến mức… chính ta còn quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Cả phòng khách rôm rả tiếng , mọi người vừa bóc hạt dưa vừa tán gẫu.
Mẹ chồng nắm tay tôi kể chuyện nhà, còn gửi lời hỏi thăm đến ba mẹ tôi.
Bố chồng thì cứ dán chặt mắt vào Điểm Điểm, ánh mắt thương không rời lấy một giây.
Có một khoảnh khắc, tôi bỗng thoáng nghĩ— liệu thế này với ba mẹ chồng, có quá tàn nhẫn không?
Nhưng chỉ cần nghĩ đến sự độc ác và vô sỉ của Tôn Trác, mọi do dự, mềm lòng trong tôi lập tức tan biến.
Máy chiếu ban đầu vẫn đang phát phim, bỗng chốc chuyển thành một đoạn video đầy tiếng thở dốc, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, những chuyện xấu hổ không dám thẳng.
Khuôn mặt của hai người trong video hiện lên rõ ràng— không ai khác ngoài Tôn Trác và Trần Đình.
Cả hai lúc đó vẫn còn đang căng thẳng vì chưa biết liệu số tiền đầu tư kia có bị “bốc hơi” hay không, nên hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường đang diễn ra trong phòng khách.
Khuôn mặt nhăn nheo của bố chồng tôi lập tức đỏ bừng vì phẫn nộ.
Ông giận dữ cầm ngay chiếc đĩa bên cạnh ném thẳng vào Tôn Trác.
“Mày là đồ súc sinh!
Làm thế với Trương Huệ và con bé Điểm Điểm mày thấy không xấu hổ à?
Mày muốn chọc tao tức chết hả?!”
Hai người kia cuối cùng cũng nhận ra mình đã trở thành tiêu điểm của cả căn phòng, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Tôi đứng dậy, thẳng vào bố mẹ chồng, giọng kiên quyết:
“Ba mẹ, mọi người cũng đã thấy rồi.
Tôn Trác ra chuyện như , tôi… không thể nào tiếp tục sống chung với ta nữa.”
Bố mẹ chồng tôi tức đến run người, cả căn nhà rơi vào hỗn loạn.
Bạn bè xung quanh thấy hình căng thẳng thì biết điều lặng lẽ rút lui.
Trần Đình vừa mở cửa, liền bị một cú đá thẳng vào người, hét lên một tiếng thê thảm chói tai.
Tôi đã gửi bản ghi hình từ camera giám sát… cho cả chồng ta.
“Tôi cấm đánh ấy!”
Tôn Trác đầu bê bết máu, nghe tiếng hét liền lao ra ngoài.
Bố mẹ chồng tôi thấy thì chỉ biết cúi mặt, rõ ràng đã không còn mặt mũi nào đối diện với tôi.
“Cô ấy đang mang thai! Anh không đánh ấy!”
Bạn thấy sao?