4
Sau khi tôi với chồng tin mình thăng chức, quả nhiên, lập tức :
“Chuyện vui thế này phải mời bè đến tụ họp mới !”
Anh bảo tôi cứ yên tâm đi , tan ca về chỉ việc ngồi xuống ăn thôi.
Dạo gần đây tôi vẫn chưa tìm cơ hội để lắp camera trong nhà, hễ tôi định ra ngoài là đều kéo tôi theo sát.
Tan về thì trong nhà đã tụ tập khá đông người.
Ở tuổi chúng tôi, hầu như ai cũng đã lập gia đình, nên phần lớn đều đi cùng vợ/chồng, có người còn dắt theo cả con cái.
Cô thân khác giới từ nhỏ của chồng – Trần Đình – cũng có mặt.
Chồng ấy không đi cùng, ấy lại đưa theo con sáu tuổi.
Ban đầu tôi định dùng mùi nước hoa để nhận biết người phụ nữ kia, mấy người phụ nữ trong phòng đều dùng… cùng một loại hương.
Thật khiến người ta bó tay.
Trong lúc ăn, chồng tôi công khai chúc mừng tôi thăng chức, mọi người đều đồng loạt chúc mừng tôi.
Nói trong nhóm bè này, tôi là người giỏi giang nhất, còn chồng tôi lại nguyện người đàn ông âm thầm đứng phía sau.
Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ vận khí của tôi thật tốt.
Lúc này, vợ của thân chồng – Tống Trân – thản nhiên lên tiếng:
“Đàn ông bây giờ đều thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ như chị Trương Huệ nhỉ?
Chứ như tôi, ở nhà nội trợ lâu ngày, giờ như tách biệt khỏi xã hội rồi.”
Cô ta vốn là người hay buông lời châm chọc kiểu đó, bình thường tôi chẳng thèm để tâm.
Nhưng hôm nay, lời ta lại khiến tôi thấy gai tai – giọng điệu rõ ràng mang theo sự ghen tị mơ hồ, kiểu "trà xanh" điển hình.
Hơn nữa… chồng ta đi công tác còn nhiều hơn cả tôi, suốt ngày chạy đôn chạy đáo bên ngoài.
Trong bữa ăn, ta lại đặc biệt thích mấy món như sườn xào chua ngọt với thịt hấp – chính là hai món xuất hiện trong bữa cơm “nấu cho mẹ chồng” hôm nọ.
“Người nội trợ cũng đóng vai trò rất lớn mà, chỉ là mỗi người một nhiệm vụ thôi, đều đáng trân trọng.” – Trần Đình kịp thời lên tiếng giải vây.
Tôi ấy một cách biết ơn.
Cô thân khác giới của chồng tôi luôn giữ giới hạn rõ ràng, cư xử cũng tử tế với tôi, nên tôi thật lòng xem ấy là một người .
Chuyện vừa rồi tạm thời coi như đã lướt qua.
Đúng lúc ấy, tiếng khóc của bọn trẻ đang chơi ở phòng khách khiến mọi người ý.
Con Trần Đình – Hồng Hồng – đang khóc lớn, trong khi Điểm Điểm thì đứng yên tại chỗ, ôm chặt món đồ chơi trong tay.
Chồng tôi bước tới dỗ dành.
Thì ra Hồng Hồng muốn lấy món đồ chơi của Điểm Điểm, con bé không đồng ý, Hồng Hồng giành không lại nên mới òa khóc.
“Điểm Điểm, con đưa đồ chơi cho chị đi.” – chồng tôi nghiêm mặt dạy con.
“Con không đưa.”
Anh nghiêm nghị tiếp: “Bình thường ba dạy con thế nào? Phải biết chia sẻ với người khác chứ.”
“Con không thích!”
Điểm Điểm – đứa trẻ vốn luôn ngoan ngoãn – lần này lại nhất quyết không nghe lời.
Tôi vốn nghĩ đồ chơi đó là thứ con bé thích, không muốn chia sẻ cũng chẳng sao, nên trong lòng đã không đồng với cách dạy con cứng nhắc của chồng.
Cuối cùng, chồng tôi ép buộc lấy món đồ khỏi tay con đưa cho Hồng Hồng.
Điểm Điểm liền bật khóc chạy vào phòng riêng, đóng sầm cửa lại.
“Đừng để ý đến con bé, từ nhỏ đã bị ông bà nội ngoại chiều hư rồi, để con bé một mình nguôi ngoai đi.”
Chồng tôi hoàn toàn không để tâm.
Nhưng tôi lại âm thầm suy nghĩ về biểu hiện khác thường này của Điểm Điểm…
5
Sau bữa tiệc, bè lần lượt ra về.
Khi chồng đi tắm, tôi lặng lẽ bước vào phòng Điểm Điểm.
Con bé đã khóc mệt mà ngủ thiếp đi, hàng mi dài vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.
“Đây là đồ chơi của con…”
Trong cơn mơ, bé thì thào, nét mặt đầy tủi thân.
Tim tôi như thắt lại.
Tôi – một người phụ nữ dồn hết tâm sức vào sự nghiệp – từng nghĩ mình đã lấy một người chồng tốt, nên có thể yên tâm giao hết mọi việc trong nhà cho .
Nhưng giờ lại, tôi đã sai.
Tối hôm đó, khi đi ngủ, chồng ghé sát lại, giọng nũng nịu đầy ám muội:
“Vợ ơi, kỳ kinh của em hết rồi, mình có thể thân mật rồi chứ?
Tính cả lần em đi công tác, đã hơn một tháng rồi đấy…”
Tôi thấy ghê tởm khi nghĩ đến việc có thể từng đụng chạm vào người khác,
hiện tại chưa có bằng chứng xác thực nên chưa thể lớn chuyện.
Tôi viện cớ:
“Chồng à, em mệt quá.”
“Không sao, em chỉ cần nằm đó là rồi.”
“Thật đấy, em mệt lắm. Em chỉ muốn ngủ thôi.”
Vừa , tôi vừa cố ý ngáp một cái dài.
Anh không ép nữa, chỉ bảo tôi nghỉ ngơi.
Tôi giả vờ ngủ say.
Ngay sau đó, tôi nghe tiếng khẽ gọi:
“Vợ ơi… vợ?”
Sau khi chắc chắn tôi đã ngủ, mới trở mình rời khỏi giường.
“Cô ấy ngủ rồi, tôi chưa đụng vào ấy, yên tâm đi.”
“Lần trước ấy về là đã bắt đầu nghi ngờ rồi, mình vẫn nên cẩn thận một chút.”
“Lúc nãy thấy em ăn mấy miếng sườn xào chua ngọt thôi, lần sau nấu bù cho em nhé.
Ngày kia, ngày kia Trương Huệ phải tăng ca, sẽ gửi Điểm Điểm qua nhà mẹ , em đến nấu cho ăn.”
Lông mày tôi nhíu chặt lại.
Lẽ nào… thật sự là Tống Trân – vợ của thân chồng tôi?
Ngày kia à…
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Tôi với chồng là tối nay phải tăng ca, liền dịu dàng bảo:
“Vất vả rồi, em có muốn gì ngon cho em ăn bù không?”
Tôi tất nhiên từ chối.
Để giữ dáng, tôi gần như không ăn tối.
Cúp máy xong, tôi về nhà trước một chuyến.
Sau khi thấy chồng đưa Điểm Điểm ra khỏi nhà, tôi mới lén quay lại, lắp đặt camera giám sát.
Xong xuôi mọi việc, tôi quay lại công ty.
Dù giờ đã biết rõ ai là người ngoại với chồng, tôi không còn muốn bắt quả tang tại trận nữa— việc quan trọng bây giờ là suy nghĩ thật kỹ về chuyện ly hôn.
Vừa ra khỏi cổng khu chung cư, tôi đã thấy Tống Trân bước vào khu nhà chúng tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy vô cùng uất ức.
Nếu tôi không phải kiểu phụ nữ luôn theo đuổi sự hoàn hảo, có lẽ giờ tôi đã như một người vợ điên tiết, xuống xe chất vấn thẳng ta:
“Tại sao lại qua lại với chồng tôi?”
Có khi xong, lòng tôi còn thấy nhẹ nhõm hơn.
Chưa đi bao xa, Trần Đình gọi đến, hỏi tôi có rảnh không, ấy có vài chuyện muốn tâm sự.
Tôi luôn có ấn tượng tốt về ấy, nên đồng ý gặp.
Vừa gặp mặt, ấy đã vội xin lỗi về chuyện Hồng Hồng hôm đó, tôi chỉ xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện riêng như , ấy cứ ấp a ấp úng, năng do dự.
Tôi thầm nghĩ— chẳng lẽ ấy biết điều gì đó?
Sau vài ly rượu, Trần Đình cuối cùng cũng chịu mở lời, nét mặt vẫn đầy u sầu.
“Huệ Huệ, nếu như… nếu như cậu phát hiện Tôn Trác ngoại , cậu sẽ gì?” – ấy hỏi, giọng nặng trĩu.
6
Tôi đưa tay xoa trán, tim đập thình thịch không ngừng.
Chuyện của Tôn Trác… Trần Đình cũng biết sao?
“Tất nhiên là ly hôn. Còn phải nghĩ gì nữa?”
Tôi cũng dốc cạn một ly rượu, không ngờ sự thật lại đến nhanh đến .
“Cậu thực sự bỏ à? Hai người còn có con nữa mà.”
Cô ấy nhíu mày, rõ ràng không tán thành.
Tôi chằm chằm vào ấy, nhất thời không đoán nổi đang có ý gì.
Hay là… Tôn Trác đã nhận ra điều gì đó, và nhờ ấy đến người thuyết phục tôi quay đầu?
Cũng đúng thôi, họ là thân từ nhỏ, ấy đứng về phía Tôn Trác cũng là lẽ thường.
“Tôi sẽ không giao con cho ta.
Đã ra chuyện phản bội gia đình, thì không phải người chồng tốt, mà đã không phải người chồng tốt… thì càng không thể là một người cha tốt .”
Bạn thấy sao?