Chồng Tôi Thích Chăm [...] – Chương 8

8

 

Vương Phương khóc lóc : "Tôi thật sự không còn cách nào nữa, xin giúp tôi với!"

 

"Chắc chắn tôi sẽ dọn đi ngay sau khi nhận tiền, tôi sẽ mãi mãi không quay lại, không phiền các nữa!"

 

Tôi ấy, từng chữ một: "Nhưng tại sao lại nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy đồng cảm với một người cố hoại gia đình của tôi?"

 

Quả thật, Trương Duy là một người tồi, Vương Phương cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Cả hai đều là những người không ra gì, không cần phải phân biệt ai tốt ai xấu.

 

Trương Duy đổi số điện thoại thứ tư gọi đến.

 

Lần này ta không về việc mượn tiền nữa, mà cầu tôi ký tên đồng ý bán căn nhà.

 

Ngày xưa khi mua căn nhà này, cả hai gia đình đã góp tiền, vì sổ đỏ ghi cả tên của chúng tôi.

 

Giờ muốn bán cũng phải có sự đồng ý của cả hai.

 

Tôi thờ ơ : "Tại sao tôi phải ký tên? Căn nhà này tuy cũ gần trường cấp ba nổi tiếng, trong tương lai sẽ có khả năng tăng giá."

 

Trương Duy nghiến răng: "Chỉ cần đồng ý ký, tôi sẽ đồng ý ly hôn."

 

"Thêm nữa, tất cả chứng khoán và sổ tiết kiệm trong nhà sẽ để lại cho , coi như là bồi thường."

 

Nghe , tôi hơi lòng.

 

Tôi đã tham khảo luật sư về việc ly hôn.

 

Anh ấy rằng việc xác định sự đổ vỡ trong hôn nhân khá phức tạp, mà tôi lại không có đủ bằng chứng thuyết phục để chứng minh Trương Duy là người có lỗi trong hôn nhân.

 

Dù kiện ra tòa, cũng khó có thể có kết quả ngay lập tức.

 

Nếu Trương Duy quyết tâm kéo dài thời gian, thế sẽ không có lợi cho tôi.

 

, tôi hỏi: "Anh cần tiền để gì?"

 

Trương Duy im lặng.

 

Tôi lại : "Dù sao cũng sẽ ly hôn rồi, cứ thẳng ra, tôi sẽ càng nể hơn."

 

Trương Duy im lặng rất lâu, cuối cùng mới : "Tôi dự định kết hôn với Vương Phương."

 

"Tiền bán nhà sẽ dùng để trả trước cho một căn nhà mới, năm sau Tiểu Kiệt sẽ vào mẫu giáo."

 

Tôi chân thành : "Chúc các hạnh phúc."

 

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, đôi lứa như xứng đôi vừa lứa.

 

Sau khi thỏa thuận xong, chúng tôi đã rất thuận lợi nhận giấy chứng nhận ly hôn.

 

Không lâu sau, căn nhà cũng bán, tiền bán nhà chia đều, không ai có ý kiến gì.

 

Trương Duy cũng không che giấu gì nữa, ta chuyển xuống sống chung với Vương Phương ở tầng dưới, cả ba người một nhà đi ra đi vào, công khai khắp nơi.

 

Tất cả thông tin này tôi đều nghe từ nhóm của khu chung cư. Khu cũ ít có chuyện mới mẻ, mọi người đều về chuyện này rất thích thú.

 

Còn tôi chỉ xem như một trò , không để tâm lắm.

 

Cho đến một ngày, tôi nhận cuộc gọi từ đồn công an.

 

Cảnh sát rất lịch sự rằng họ cần tôi cung cấp một số thông tin và hỏi xem tôi có thời gian đến đồn không.

 

Tôi vui vẻ đến đồn và lại gặp Trương Duy.

 

Chỉ một tháng ngắn ngủi, ta đã tiều tụy rất nhiều, râu ria mọc lởm chởm, ánh mắt u ám, trông già đi cả chục tuổi.

 

Từ miệng của cảnh sát, tôi mới biết Vương Phương đã bỏ trốn cùng tiền.

 

Trương Duy mệt mỏi : "Cô ấy bảo là đi về quê thăm mộ, dẫn Tiểu Kiệt đi, sau đó không liên lạc lại."

 

Anh ta sống một mình trong căn nhà đó cả tuần, cuối cùng chỉ đợi chủ nhà đến thông báo hợp đồng nhà hết hạn, hỏi xem có gia hạn không.

 

Trương Duy lập tức gọi điện cho Vương Phương, tất cả các cách liên lạc đều bị ấy chặn.

 

Trương Duy sau khi nhận ra, Vương Phương đã lừa ta.

 

Cô ta mang hết tiền bỏ trốn và sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...