Chồng Tôi Tặng Dây [...] – Chương 5

Chương 6

“Á… nhẹ tay chút.”

Tôi trừng mắt liếc ta, tiếp tục ấn mạnh lên mặt Triệu Chiêu.

“Đau quá! Dù sao đây cũng là vết thương tôi chịu vì em, em có thể đừng ra tay nặng như không?”

Tôi không vui : “Biết đau mà còn đánh người à?”

Triệu Chiêu bĩu môi: “Tôi chỉ không chịu khi thấy hắn ta bôi nhọ em thôi.”

Tôi im lặng một hồi lâu mới : “Thật ra không cần phải đâu, Triệu Chiêu.”

Triệu Chiêu không gì, chỉ lặng lẽ đưa tôi về nhà an toàn.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa tỉnh giấc, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.

Tôi mơ màng khoác áo đi xuống lầu xem.

Mẹ của Cố Đình Viễn dẫn theo Quan Lộ, không biết đang cãi cọ chuyện gì.

Bà Vương cố sức ngăn cản mẹ Cố đang nhảy nhót loạn xạ, bên cạnh Quan Lộ ôm bụng, miệng không ngừng điều gì đó.

Tôi gọi điện báo cảnh sát rồi mới đi xuống lầu.

Thấy tôi xuất hiện, mẹ Cố như tìm thấy chiếc thuyền cứu mạng, liền trút hết lời cay độc về phía tôi.

“Tôi nghe Lộ Lộ rồi, bên ngoài không đứng đắn với Triệu Chiêu.”

“Cô có xứng với Đình Viễn không?”

Tôi hỏi ngược lại: “Xin hỏi, Lộ Lộ này có quan hệ gì với bà?”

Mẹ Cố ngập ngừng: “Cô ấy… ấy là bé tôi rất có cảm .”

Tôi nhạt mà không vạch trần, mẹ Cố lại tưởng tôi tin lời bà ta.

“Tôi này Tiểu Tiểu, bao năm nay mẹ không bạc đãi con.”

“Nhà ta chỉ có mình Đình Viễn, bao năm nay không có con cháu nối dõi, mẹ cũng không trách con.”

Ha, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật.

“Tôi chưa từng ngăn cản Cố Đình Viễn, ta hoàn toàn có thể ly hôn với tôi để sinh con với người khác.”

Mẹ Cố nghe , mặt bà ta sáng bừng lên, vừa định gì thì bị Cố Đình Viễn đang vội vã chạy tới cắt ngang.

“Mẹ! Mẹ đến đây gì?!”

Mẹ Cố hạ giọng mà vẫn to tiếng: “Mẹ nghe Lộ Lộ Tiểu Tiểu không còn xứng với con, nên mẹ tới đây.”

Quan Lộ bị ánh mắt sắc lạnh của Cố Đình Viễn dọa cho không dám , chỉ lí nhí giải thích: “Em chỉ vô buột miệng thôi.”

Có Cố Đình Viễn đứng về phía, mẹ Cố càng lấn lướt.

“Tiểu Tiểu à, con đã chuyện có lỗi với Đình Viễn, con phải cho mẹ một câu trả lời, rốt cuộc con định thế nào?”

Tôi phản vấn: “Bà muốn tôi thế nào?”

Mẹ Cố không chút khách khí: “Tất nhiên là tay trắng ra đi.”

“Hừ, bà cũng to gan nhỉ.”

Tôi xong liền không quan tâm đến vẻ mặt của bà ta, quay sang hỏi Cố Đình Viễn: “Đây cũng là ý của à?”

Cố Đình Viễn lắc đầu: “Không, không phải.”

Tôi hất cằm chỉ vào Quan Lộ đang ôm bụng: “Bà tôi có lỗi với con trai bà, con trai bà còn khiến một đứa trẻ bảy tháng tuổi xuất hiện.”

“Tôi còn chưa bắt ta tay trắng ra đi, bà đã chạy tới đây khóc lóc rồi.”

Mẹ Cố bây giờ không giả bộ nữa: “Con lấy chồng vào nhà chúng tôi bao năm mà không sinh nổi một đứa con.”

“Con trai tôi tìm người khác sinh con cũng là điều hợp hợp lý.”

“Cô không cho nhà chúng tôi cháu nối dõi thì ít nhất cũng phải hối lỗi, chăm sóc tốt cho Lộ Lộ đang mang bầu.”

Ngày trước, khi mẹ Cố đánh đuổi người mới, bà ta đâu có rộng lượng thế này.

Bây giờ chạy tới lấy lòng tôi, thật đúng là lớn gan.

Tôi gạt bỏ mọi suy nghĩ, lúc này cảnh sát cũng đã tới.

“Ai gọi báo án?”

Tôi giơ tay, chỉ vào bọn họ: “Chú cảnh sát, bọn họ tự ý xông vào nhà tôi.”

Mẹ Cố nghe xong càng hét: “Ai xông vào nhà ai? Cô là con dâu tôi, căn nhà này cũng là của nhà họ Cố.”

Lúc này, Quan Lộ thấy hình không ổn, định tiến lại gần tôi để ăn vạ.

Nhưng tôi nhanh mắt tránh , ta loạng choạng không đứng vững, tự mình ngã xuống đất.

Kêu thảm thiết ôm bụng, mẹ Cố cũng im bặt, cùng Cố Đình Viễn vội vã đỡ Quan Lộ định gọi cấp cứu.

Không ngờ Quan Lộ trong lúc quan trọng vẫn không chịu đi bệnh viện.

Cô ta nhất định phải có danh phận mới chịu đi.

Điều này khiến mẹ Cố và Cố Đình Viễn cuống quýt.

Tôi lấy bản thỏa thuận ly hôn ra: “Tay trắng ra đi là không thể, tôi còn có đủ bằng chứng, nếu các người không ngại công khai, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, thì cứ việc tiếp tục loạn.”

Mẹ Cố đẩy Cố Đình Viễn: “Chỉ là một con gà mái không biết đẻ, có gì mà phải lưu luyến?”

“Việc quan trọng bây giờ là đứa con trong bụng Lộ Lộ, nó là máu mủ của nhà họ Cố.”

Lúc này Quan Lộ càng gào khóc to hơn, dưới áp lực từ hai phía, Cố Đình Viễn nghiến răng ký vào đơn ly hôn.

Sau khi Quan Lộ yên tâm, ta mới chịu để nhân viên cứu thương đưa lên xe cứu thương.

Một màn hỗn loạn cuối cùng cũng khép lại, mẹ Cố bị hành chính mười lăm ngày.

Cố Đình Viễn gọi điện cầu xin tôi khi tôi đang cùng Triệu Chiêu vui chơi trong công viên giải trí.

“Tiểu Tiểu, em có thể viết giấy tha lỗi không?”

Tôi nhận lấy miếng đậu hủ thối Triệu Chiêu đưa, cắn một miếng to.

Vừa nhai vừa lơ mơ: “Dựa vào đâu? Bà ấy tự tiện xông vào nhà tôi, với tôi những lời vô căn cứ.”

“Mười lăm ngày đã là nhẹ rồi.”

Ở đầu dây bên kia, Cố Đình Viễn rõ ràng bất lực: “Tiểu Tiểu, mẹ tuổi đã cao, chịu không nổi nơi đó.”

“Sao lại thế? Hôm trước mắng chửi tôi thì tôi thấy bà ấy tinh thần lắm mà.”

Cố Đình Viễn bị tôi phản bác đến không nên lời, lúc này Triệu Chiêu chợt hỏi: “Phía trước có bán bánh nướng, em có muốn ăn không?”

Tôi gật đầu: “Muốn!”

Cố Đình Viễn không kịp xin tha cho mẹ mình, liền chất vấn: “Em đang ở cùng Triệu Chiêu sao?”

Tôi chỉ : “Không liên quan đến ,” rồi cúp máy.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...