Cố Đình Viễn nghi hoặc ngửi người mình.
“Không có mà.”
Chưa đợi xong, tôi đã bước thẳng vào thư phòng: “Em còn việc chưa xong, ngủ trước đi.”
Vào trong thư phòng, tôi hít một hơi thật sâu.
Người mà tôi từng thương đến mức tận cùng, giờ đây thậm chí tôi còn thấy ghê tởm khi chạm vào.
Tôi từng cảm thấy có lỗi với Cố Đình Viễn vì chuyện mình không thể sinh con.
Anh từng với tôi: “Cuộc sống của ba người chỉ toàn cơm áo gạo tiền, còn cuộc sống của hai người mới luôn lãng mạn.”
Vậy mà giờ tôi lại nhận tin và người khác đang chờ đón một đứa trẻ.
Nghĩ đến cái bụng của người phụ nữ ấy, chắc hẳn họ đã ở bên nhau từ khi đi nước ngoài.
Cố Đình Viễn sao có thể như ?
Một mặt nhắn tin quan tâm tôi, một mặt lại để người phụ nữ khác mang thai khi tôi đang nỗ lực gánh vác công ty của .
Nghĩ đến đây, tôi chẳng còn chút buồn ngủ nào.
Đi xuống lầu, tôi lắp chiếc camera hành trình có định vị theo dõi vừa giao gấp lên xe .
Vừa lắp xong, tôi quay lên lầu liền bắt gặp Cố Đình Viễn đang mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Thấy tôi lên lầu, có chút lúng túng.
“Em không phải đang việc dở sao?”
Anh hỏi.
Tôi nhướng mày: “Anh vừa mới về nhà không lâu, lại định đi đâu nữa?”
Nói rồi tôi liếc chiếc vali đã xếp gọn bên cạnh.
Anh thấy liền : “Công ty có việc đột xuất, phải đến ngay.”
Nói xong liền muốn rời đi.
Suốt một năm đi nước ngoài, mọi công việc lớn nhỏ trong công ty đều do tôi quán xuyến.
Tôi sao có thể không biết có việc gấp nào cần tổng giám đốc đích thân xử lý, định đi đâu đã quá rõ ràng.
Tôi than thở: “Anh khó khăn lắm mới từ nước ngoài về, em tưởng sẽ ở bên em một chút, mà vẫn thế này.”
Nghe tôi , cũng có chút áy náy.
Anh an ủi tôi mấy câu, rồi ôm tôi vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán tôi.
“Nghe lời, bận xong sẽ về, mang quà cho em.”
Nói xong không đợi tôi trả lời, liền đóng cửa rời đi.
Chỉ còn lại căn phòng trống vắng và tôi.
Trong suốt một năm Cố Đình Viễn ra nước ngoài học, cảnh tượng như đã trở thành thường lệ. Trước đây, mỗi lần nghĩ đến sự kiên cường của tôi có thể khiến Cố Đình Viễn yên tâm bên kia địa cầu, tôi đều cảm thấy cam lòng.
Giờ đây căn phòng trống trải này như đang lặng lẽ nhạo tôi.
Tôi mở điện thoại, cẩn thận những thông tin điều tra về Cố Đình Viễn và người phụ nữ kia.
Cô ta tên là Quan Lộ, từng là thư ký của Cố Đình Viễn.
Cái gọi là học nâng cao ở nước ngoài của , thật ra chỉ là cùng Quan Lộ sống như vợ chồng suốt một năm.
Nhìn ảnh hai người cùng nhau đi dạo ngọt ngào trên phố, tay tôi cầm ảnh run lên.
Khi tôi đang chèo chống công ty, đối mặt với ánh mắt chất vấn của các cổ đông, thì và Quan Lộ đang du ngoạn sông Thames, hôn nhau bên bờ sông.
Khi tôi thức trắng đêm bàn bạc quyết sách, thì và Quan Lộ đang lái xe đua ngắm bình minh.
Đến khi cuối cùng trở về nước, còn chưa kịp gặp mặt tôi, thì đã đón chào cái bụng bầu hơn bảy tháng của Quan Lộ.
Nghĩ đến nụ hôn đặt lên trán tôi trước khi rời đi.
Tôi đưa tay lau đi.
Thật ghê tởm.
Chương 3
Tôi vào màn hình điện thoại, hình ảnh của Cố Đình Viễn trong xe truyền đến.
Sau khi lên xe, ta không chờ nổi mà gọi ngay cho Quan Lộ.
“Bảo bối, sắp tới rồi, con có nhớ không?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng ngọt ngào, “Dĩ nhiên rồi, con đang đạp đây.”
Nghe thấy lời này, trong ánh mắt Cố Đình Viễn tràn ngập niềm vui.
“Thật không? Anh lập tức tới ngay.”
Giọng ta còn mang theo chút nghẹn ngào.
Tôi khẽ cong môi nhạt, bầu không khí ngọt ngào giữa bọn họ càng khiến tôi giống như một kẻ hề.
Vừa Cố Đình Viễn vội vã lao về phía Quan Lộ, tôi vừa liên lạc với luật sư.
Trao đổi về việc ly hôn.
Ngay từ khi công ty thành lập, tôi đã góp công sức không nhỏ, bây giờ quyết định rời đi, tất nhiên tôi sẽ không để cho Cố Đình Viễn và đám người của ta thừa hưởng thành quả mà tôi đã đổ bao mồ hôi nước mắt mới có .
Luật sư sau khi hỏi rõ hình đã hẹn tôi gặp mặt để bàn bạc kỹ hơn.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, ấy dè dặt nhắc nhở: “Cô Hứa, loại hôn nhân mà hai người có lợi ích kinh tế gắn bó chặt chẽ thế này, ly hôn sẽ vô cùng gian nan.”
“Dù có chứng cứ bên kia có lỗi đi nữa.”
Tôi hiểu ý ta, “Vâng, tôi hiểu rõ điều , cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải kết thúc.”
Cúp máy xong, tôi bắt đầu xem những bức ảnh và bằng chứng mà mình đã thu thập .
Khoảng thời gian Cố Đình Viễn yên tâm ở bên Quan Lộ ngọt ngào, tôi cũng không ngồi yên.
Tôi đã lặng lẽ bắt đầu chuyển dần tài sản của công ty thông qua các kênh hợp pháp.
Dù bận rộn đến đâu, Cố Đình Viễn vẫn không quên gọi điện hỏi thăm tôi.
Nhưng tôi không còn cảm giác cảm và vui mừng như trước, chỉ qua loa cho xong chuyện.
Đợi đến khi ta hả hê trở về công ty, điều ta thấy là tôi đang ngồi trong văn phòng của , đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía .
Thấy tờ thỏa thuận ly hôn, ta ngẩn người, như không tin nổi vào mắt mình.
Rồi ta , với tôi: “Tiểu Tiểu, đừng lấy chuyện này ra giỡn.”
Bạn thấy sao?