8
Sáng hôm sau, tôi in toàn bộ tin nhắn giữa ta và Trình Nhược, cùng với tin nhắn giữa ta và mẹ chồng, rồi đến trước cổng công ty của ta.
Tôi phát những tin nhắn đó như phát tờ rơi cho tất cả nhân viên trong công ty, không chừa một ai.
Không dừng lại ở đó, tôi còn gửi toàn bộ ảnh chụp màn hình lên nhóm chat gia đình của ta và cả nhóm chat chung của tôi với ta.
Những thứ này vốn là món quà tôi định giữ lại để tặng ta và Trình Nhược vào ngày họ kết hôn. Nhưng vì ta không muốn ly hôn, tôi đành tặng trước.
Lâm Vũ điên tiết, gọi điện cho tôi, dọa kiện tôi vì xâm phạm quyền riêng tư của ta.
Tôi chỉ :
"Anh cứ kiện đi. Tôi sẽ hợp tác, thậm chí còn xin lỗi công khai nếu tòa cầu. Nhưng biết không, khi tôi xin lỗi, tôi sẽ giăng băng rôn lớn trước cổng công ty để mọi người đều biết chuyện này!"
Chắc hẳn ta nghĩ đến cảnh tượng đó, nên không gì thêm và cúp máy.
Ngay sau đó, mẹ chồng tôi từ nhà xông thẳng đến nhà bố tôi để "đối chất" với tôi.
Lần này, bà ta không còn giữ bất kỳ sự giả tạo nào nữa.
Vừa mở cửa, bà ta liền mắng xối xả:
"Trần Tranh, đúng là kẻ vô ơn. Cô đã gì ? Chuyện nhỏ trong nhà mà rùm beng lên, khiến ai cũng biết. Cô thấy vui lắm à?"
Tôi nhạt:
"Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, thấy bà tức giận thế này thì tôi vui. Và đây là chuyện nhỏ sao? Bà và con trai bà đã tính kế với cả đời tôi, thậm chí cả tài sản của bố tôi."
"Tôi chỉ phơi bày sự thật, mà bà không chịu nổi? Khi bà và con trai bà những chuyện đáng khinh đó, bà không nghĩ sẽ có ngày hôm nay à?"
Mẹ chồng tôi không biết gì, đành đổi chủ đề:
"Nhà có chuyện xấu thì phải giấu đi. Cô không hiểu đạo lý đó sao?"
Tôi bật lớn:
"Không, tôi không hiểu. Tôi chỉ biết ai đối tốt với tôi, tôi sẽ đáp lại. Nhưng ai dám vào tôi, tôi sẽ chạm đến tận gốc rễ của họ."
"Nếu bà không muốn mọi chuyện tệ hơn, bảo con trai bà ký đơn ly hôn ngay đi. Nếu không, ngày mai tôi sẽ đến tận công ty ta và lớn. Công ty ta có thể không quan tâm đời tư nhân viên, nếu tôi chặn cổng vài ngày, ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, việc giữ công việc hay không là chuyện của ta."
Mẹ chồng tôi tái mặt.
Bà biết Lâm Vũ đang là quản lý cấp cao, lương năm hàng trăm ngàn. Nếu ta mất việc, không chắc ta sẽ tìm công việc tương đương.
---
Ngày hôm sau, Lâm Vũ đồng ý ly hôn.
Anh ta trả tôi một nửa giá trị tài sản chung, giữ lại nhà và xe.
Khoản 200.000 tệ mà ta đã tiêu cho Trình Nhược cũng ta trả lại để chia đều.
Bởi vì Trình Nhược cũng đang mang thai, ta cần nhà để kết hôn và chuẩn bị cho đứa trẻ.
Để bảo vệ con mình khỏi cái danh "con ngoài giá thú", ta cũng đồng ý trả lại tiền. Với ta, lấy Lâm Vũ là đủ, vì sau này tiền của ta cũng sẽ là của ta.
Một tháng sau, khi tôi và Lâm Vũ ra tòa để hoàn tất thủ tục ly hôn, Trình Nhược cũng có mặt.
Có lẽ ta sợ tôi hoặc Lâm Vũ sẽ thay đổi ý định vào phút cuối.
Dù nhờ sự "ra mặt" của ta mà tôi đã nhận ra bộ mặt thật của Lâm Vũ và mẹ chồng, tôi vẫn khinh thường loại người như ta.
Sau khi hoàn tất thủ tục, tôi bước ra khỏi tòa án, quay sang với ta:
"Tiểu Tam, chúc mừng . Chẳng mấy chốc, Lâm Vũ sẽ chê bai khuôn mặt béo phì của , kinh tởm những vết rạn trên bụng , và lo sợ đôi chân cột đình của sẽ đè chết ta vào nửa đêm."
Bạn thấy sao?