"Nhưng họ em nhất quyết muốn lôi chuyện này ra tố cáo với trường, dù cho trong sạch miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ." Hà Thư Khâm ôm đầu ngồi xuống mép giường.
Tôi lấy lại bình tĩnh, dù việc này nằm ngoài dự đoán rốt cuộc mọi chuyện vẫn đang đi đúng hướng kế hoạch tôi đã vạch ra khi chia sẻ thông tin tuyển dụng.
"Hay là cứ đồng ý giúp ấy sắp xếp công việc đi?" Tôi thăm dò mở lời.
Hà Thư Khâm lập tức từ chối, rằng để nhân viên hợp đồng trong trường đại học cũng cần bằng đại học, nếu không ta đã tìm cách lo liệu cho Hà Thư Na rồi.
"Chúng ta bảo với ấy rằng chỉ có thể giúp ấy qua vòng thi viết và phỏng vấn, còn trúng tuyển hay không thì phải dựa vào bản thân ấy." Tôi khéo léo khuyên nhủ.
"Nhưng... liệu ấy có chấp nhận không?" Hà Thư Khâm ngẩng đầu, bối rối tôi.
"Anh cứ lo chuyện đăng ký đi, để tôi chuyện với Tô Quang Diệu." Tôi chủ nhận trách nhiệm thương thảo với họ.
Bác trai với Tô Quang Diệu mỉm hài lòng khi thấy tôi đưa cho họ bản đăng ký và thông báo thi viết.
"Thư Khâm chỉ là giảng viên thôi, chúng tôi chỉ có thể giúp đến mức này. Nhưng họ em tướng mạo khôi ngô, ăn lại khéo léo, em tin rằng họ sẽ không gặp vấn đề gì đâu."
Bác tôi nghe tôi ngọt thì tít cả mắt, đó là lẽ đương nhiên.
"Nhưng mà, chuyện bác từng mượn tiền nhà em, Thư Khâm vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lần này họ còn lấy chuyện vô căn cứ ra để uy hiếp ấy khiến ấy tức giận, e rằng sẽ không tận lo liệu đâu."
Tôi thở dài ngao ngán, cố tỏ ra vẻ chân khi chuyện với người nhà. Tô Quang Diệu đập bàn, giận dữ nếu Hà Thư Khâm không xử lý tốt, ta sẽ đến trường báo cáo.
Bác cả không giống con trai mình cứng nhắc, ông hiểu rằng mục đích là để Tô Quang Diệu có việc chứ không phải hủy hoại danh tiếng của Hà Thư Khâm. Ông ta nhận ra ẩn ý trong lời của tôi, ánh mắt trầm xuống: "Cháu có điều kiện gì?"
Tôi gượng, người nhà với nhau sao lại chuyện điều kiện.
"Chú có thể trả nợ thì tốt nhất, còn nếu khó khăn thì viết cho cháu tờ giấy vay nợ, cháu còn lấy về mà khuyên nhủ Thư Khâm."
Viết giấy vay cho ba tôi thì trong mắt ông ta khác gì tờ séc vô dụng đâu.
Suy nghĩ một lát, bác cả liền đồng ý ngay.
"Sao lại có lãi suất, mà còn lãi suất cao thế này?” Ông ta nhíu mày tờ giấy vay tôi viết.
"Ôi dào, chỉ để Thư Khâm thoải mái thôi mà."
Tôi cất kỹ tờ giấy vay có chữ ký và dấu vân tay của ông ta, vỗ ngực cam đoan sẽ khuyên nhủ Hà Thư Khâm việc đến nơi đến chốn.
7
Giấy hòa giải ly hôn đã xác nhận và đến đúng hẹn.
Hôm đó, tôi với Hà Thư Khâm lập tức mang theo giấy hòa giải ly hôn đến thủ tục chuyển nhượng nhà. Anh ta chủ đề nghị tạm thời dọn khỏi căn nhà này để tách biệt tài sản nhà và xe.
Còn một lý do khác mà ta không ra, đó là dọn ra ngoài để dễ dàng sống chung với Diêu Tuyết.
Mẹ chồng với em chồng không biết chuyện cho đến khi thấy hành lý đã Hà Thư Khâm đóng gói sẵn. Khi đó họ mới biết tôi và ta đã "giả" ly hôn. Mẹ chồng nổi trận lôi đình, đổ lỗi cho tôi về hành vi phản nghịch của đứa con trai trước giờ vốn nghe lời bà. Đang mắng mỏ tôi một cách gay gắt thì em chồng, người đang hụt hẫng vì niềm vui hão huyền của mình không chịu nổi cú sốc nữa, bắt đầu lên cơn co giật, sắp tái phát bệnh.
Bạn thấy sao?