CHỒNG TÔI NẮM TAY MỘT NỮ SINH ĐẠI HỌC
Tác giả: Điện Ba Hồ Điệp
Edit: Dật Lạc
Chồng tôi và một nữ sinh viên đại học lén lút nắm tay nhau ở rạp chiếu phim. Hành tháo nhẫn cưới của ta bị một người qua đường chụp lại và đăng lên mạng xã hội, công khai chỉ trích.
Tôi vội vàng nhắn tin cho người đăng bài cầu xóa bài viết, người đăng bài hiểu lầm tôi là nhân của ta nên chuẩn bị dùng ngòi bút vũ khí, tôi chỉ biết giải thích:
“Không phải đâu, tôi là vợ ấy.”
Bởi vì cái loại quen thói phản bội như gã chồng tệ bạc của tôi thì phải dính chùm với con ả tuesday kia suốt đời.
1
Tối nay chồng tôi, Hà Thư Khâm, đã nhắc đến cái tên “Diêu Tuyết” lần thứ tám. Từ lúc vào nhà thay giày, ta đã lải nhải không ngừng, ngay cả khi ăn cơm, ta cũng không ngừng liên thiên về ả.
“Cô ấy cứ vòi vĩnh để tôi giúp ấy báo danh vào một dự án xuất sắc, kết quả là ngày diễn thuyết ấy ngủ quên. Thế hệ trẻ bây giờ thật kỳ quặc.” Anh ta cằn nhằn trên môi lại nở một nụ âu yếm.
Tôi đang cầm đũa thì khựng lại một giây, không hiểu sao tôi cảm thấy người này không còn xứng với tôi nữa.
…
Hà Thư Khâm là một giảng viên đại học trẻ tuổi và tài giỏi. “Cô ” mà ta nhắc đến là sinh viên đại học mà ta đang hướng dẫn, Diêu Tuyết.
Tôi đã thấy Diêu Tuyết trong những bức ảnh hoạt mà chồng tôi đăng trên mạng xã hội, ả là một có đôi mắt hình hạnh nhân, luôn đứng bên cạnh , luôn tít mắt.
Tôi không thể xác định chính xác thời điểm nào tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Có thể là vì Hà Thư Khâm ngày càng thường xuyên nhắc đến những việc vặt vãnh của Diêu Tuyết. Có thể là vì ta tham gia những hoạt mà trước đây ta thường chế nhạo ví dụ như chụp những bức ảnh nhóm lưu niệm. Có thể là vì ta dừng lại khi đang trong trò chơi để trả lời tin nhắn của ả, dù đó chỉ là cuộc trò chuyện về trà sữa ở căng tin nào ngon hơn.
“Người như thế mà cũng có thể vào trường đại học của con à?” Mẹ chồng tôi đang ăn món ăn, bà chưa nuốt xong, lời vẫn còn lắp bắp không thể che giấu sự châm biếm trong giọng .
Em chồng tôi, Hà Thư Na, người vẫn chưa có việc dù tốt nghiệp từ một trường đại học không danh tiếng, lườm tôi rồi một cách mỉa mai: “Người ta có một người cha giàu phó hiệu trưởng, dù có ngớ ngẩn thế nào cũng không quan trọng.”
Nhìn xem, Hà Thư Na mới chỉ ở nhà tôi vài tuần mà đã nghe rõ ràng về Diêu Tuyết rồi, mẹ chồng tôi nghe con bé thế thì liếc tôi bằng ánh mắt mơ hồ, có ẩn ý gì đó tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Tôi có một tin tốt và một tin xấu để thông báo. Tin tốt là tôi sẽ thăng chức, lương năm sau sẽ tăng đáng kể, tôi còn nhận cổ phần của nhân viên nữa. Tin xấu là sau khi thăng chức, tôi sẽ phải chuyển đến Philippines để hỗ trợ công ty phát triển mảng kinh doanh ở chi nhánh Đông Nam Á mới lập, tất nhiên là phải bắt đầu từ con số không.
“Dòng kinh doanh hiện tại của công ty sẽ tối ưu hóa toàn diện. Nếu không chấp nhận chuyển công tác, vị trí hiện tại của sẽ không còn, đương nhiên vị trí ấy sẽ dành cho người khác.” Bộ phận nhân sự thông báo cho tôi vào buổi sáng hôm nay với giọng điệu lạnh như băng.
Lúc đó tâm trí tôi vẫn còn đọng lại trong bức ảnh chồng tôi vừa đăng lên, là hai cốc trà sữa đặt cạnh nhau, tôi phải mất một lúc lâu mới nhận ra rằng mình sắp bị cắt giảm nhân sự.
Bạn thấy sao?