Tôi bật lạnh lẽo: “Câu này phải để tôi mới đúng. Anh nên nhớ rõ—khi chúng ta kết hôn, tay trắng chẳng có gì. Toàn bộ chi phí đám cưới, nhà cửa, mọi thứ đều do cha mẹ tôi chi trả, để có một cuộc sống tử tế, thể diện trước thiên hạ. Không ngờ lại là một con chó vong ân bội nghĩa—ăn cơm nhà lại đạp đổ nồi, không chỉ phản bội tôi mà còn dám tính toán, lấy tiền của tôi đi nuôi nhân , sinh con? Anh mơ đi!”
Biết mình hoàn toàn đuối lý, Khang Cường bị tôi mắng đến nghẹn họng, không nên lời.
Tôi tiếp tục truy kích không buông: “Ba tôi giao công ty đó cho quản lý, năm nào nhà tôi cũng phải bù lỗ cho biết bao nhiêu tiền. Là bất tài, không ra trò, chẳng thể trách ai !”
Khang Cường mấp máy môi, rốt cuộc vẫn không lời nào.
Tôi thẳng vào hắn, dứt khoát rõ: “Anh ngoại trong hôn nhân, tôi cho một con đường tử tế—ly hôn trong hòa bình, tôi sẽ không một lời nào ra ngoài. Nhưng nếu không chịu ký, tôi sẽ kiện tội kết hôn trái pháp luật, đến lúc đó, không chỉ là tay trắng rời đi, mà còn là hai người các người cùng nhau ngồi tù!”
Tôi đặt xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên bàn—đó là những bức ảnh chụp cảnh ta tay trong tay với Tiểu Thúy, còn có cả bằng chứng về đứa con ngoài giá thú. Chừng đó đã đủ để đưa họ ra trước vành móng ngựa.
17
Dưới sự ép buộc cứng rắn của tôi, Khang Cường cuối cùng đành không cam lòng mà ký vào đơn. Chúng tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn.
Bước ra khỏi cửa Cục Dân chính, tôi lạnh nhạt nhắc nhở: “À đúng rồi, đồ đạc của và mẹ tôi đã thu dọn xong, chất ở phòng bảo vệ. Có rảnh thì đến lấy, mất rồi tôi không chịu trách nhiệm.”
Hắn tức đến nghiến răng: “Cô thật tuyệt , định đuổi tôi đi cho bằng sao?”
Tôi mỉm hắn: “Đúng . Ngày này, tôi đã mong chờ rất lâu rồi.”
Một cuộc hôn nhân, sau cùng cũng chỉ để lại cho tôi một đứa con—coi như là chút an ủi ít ỏi còn sót lại.
Tôi còn một việc rất quan trọng phải xử lý—nhân lúc cả ba người bọn họ còn đang ở bệnh viện, tôi đến căn hộ trước đây của mình.
Tôi gọi hai nhân viên vệ sinh từ công ty đến, dọn dẹp sạch sẽ tất cả những thứ không thuộc về tôi, chất hết ra ngoài hành lang.
Sau khi đổi mật mã khóa cửa, tôi lập tức đăng bán căn hộ lên mạng.
Căn nhà này từng chất đầy ký ức của tôi, giờ đã bị cặp cẩu nam nữ đó ô uế—nghĩ thôi đã thấy buồn nôn, giữ lại cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
Do định giá hợp lý, căn nhà vừa đăng lên buổi sáng thì chiều đã có khách đến xem. Tôi đưa ra mức giảm giá hấp dẫn, nhanh chóng ký hợp đồng mua bán.
Tối đến, Khang Cường gọi điện cho tôi, giọng đầy phẫn nộ: “Dù sao cũng là vợ chồng một thời, em cần phải tuyệt đến sao?”
Tôi không khách sáo mà đáp thẳng: “Lúc và ta lăn lộn trong căn nhà đó, có bao giờ nhớ ra đó là nhà của tôi không? Hai người tiêu tiền của tôi, sống sung sướng trên lưng tôi, giờ còn muốn tôi đứng ra gánh hậu quả thay? Anh nằm mơ à!”
Lời lẽ không chiếm chút lợi thế nào, Khang Cường tức đến nghiến răng: “Cô giỏi lắm, đúng là ác thật!”
Tôi bật khẽ, giọng lạnh như băng: “Mới thế này đã gọi là ác? Màn hay còn ở phía sau— cứ chờ đấy.”
Tôi biết rõ Tiểu Thúy đã sinh con trai thuận lợi, mà đó cũng chính là một trong những lý do khiến Khang Cường chịu ký đơn ly hôn.
Thông qua các mối quan hệ, tôi âm thầm cho người lấy mẫu máu của đứa bé, rồi đem so sánh với mẫu nang tóc của Khang Cường.
Khi cầm trên tay kết quả xét nghiệm, tôi thật sự không nhịn mà lên .
Đúng là ông trời có mắt!
Tôi không biết Khang Cường sau khi biết sự thật sẽ có phản ứng gì— tôi rất mong tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc ấy.
Tôi chụp kết quả gửi thẳng cho hắn, sau đó không chút do dự chặn toàn bộ liên lạc.
Tôi chưa từng đánh một trận nào mà không chuẩn bị kỹ.
Tôi khiến hắn ly hôn, trắng tay rời khỏi cuộc đời tôi—rồi mới tặng cho hắn “món quà” này.
Anh không phải rất khát khao có con trai sao? Có chuyện tốt như , đâu thể dễ dàng rơi vào tay .
Biết mình đang nuôi con cho kẻ khác, không rõ Khang Cường sẽ ra sao— tôi thì rất mong chờ chứng kiến.
18
Tối đó, trợ lý gửi cho tôi một đường link—là một tin nóng đang leo thẳng lên top tìm kiếm.
Tiêu đề không vòng vo: “Một nhân vật có tiếng bao nuôi tiểu tam, cuối cùng phát hiện đứa trẻ không phải con mình, tức giận đánh nhau ngay tại chỗ.”
Trong video, Khang Cường đã hoàn toàn đánh mất hình tượng—hắn túm lấy Tiểu Thúy mà gào thét, chỉ vào mặt ta mắng nhiếc sự phản bội.
Tiểu Thúy vừa mới sinh con xong, còn đang trong tháng ở cữ, người mặc áo dày cộm, hai tay ôm mặt vừa khóc vừa run, chẳng dám phản kháng.
Xung quanh là một đám người hóng chuyện, ai nấy đều giơ điện thoại lên quay clip, chụp ảnh, náo nhiệt đến khó tả.
Cảnh tượng đó—đúng là tuyệt vời!
Tôi lặng lẽ tắt điện thoại, lòng bình thản như nước.
Tôi và Khang Cường đã ly hôn—hắn sống ra sao, với ai, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Chỉ là tôi không ngờ, mẹ con Khang Cường lại mặt dày tìm đến tận cửa.
Tối hôm đó, tôi ở nhà ba mẹ một mình, đang yên lặng thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi.
Nhìn qua mắt mèo, tôi thấy Khang Cường và mẹ hắn đang đứng ngoài.
Ban đầu tôi không định mở, bà ta cứ gõ mãi không dứt. Sợ phiền hàng xóm, tôi đành bất đắc dĩ mở cửa.
Chưa kịp để Khang Cường lên tiếng, bà ta đã chen vào trước: “Tiểu Nhã, Khang Cường biết sai rồi, con cho nó một cơ hội đi!”
Tôi mặt không cảm , lạnh nhạt từ chối: “Không thể nào! Chúng tôi đã ly hôn, chuyện của ta không còn liên quan đến tôi nữa.”
Bạn thấy sao?