Dù , với khu căn hộ đó, giá ít nhất cũng phải 3000 một tháng.
Tôi nhắn luôn trong WeChat: Sau khi hợp đồng hết hạn, không cần gia hạn nữa, tôi cần dùng nhà.
Không biết bên kia Khang Cường sẽ phản ứng thế nào, chuyện đó không còn là việc tôi cần bận tâm.
5
Đã là đi công tác thì tôi không cần quay về nhà, càng không phải đối mặt với cái mặt giả tạo của cả cái nhà đó.
Gần hết giờ , tôi chủ lấy một chiếc xe ít dùng của công ty, lái thẳng về căn hộ trước kia.
Tôi đỗ xe ở một góc vắng, từ xa về phía cổng khu nhà.
Không bao lâu sau, tôi thấy Khang Cường lái chiếc BMW màu đen—chính là chiếc xe tôi mua cho hắn—từ trong khu căn hộ chạy ra.
Tôi khẽ hừ lạnh một tiếng, rồi lập tức bám theo sau.
Tôi biết hắn đang đi đón con tiểu tam kia tan , và tôi chỉ muốn xem rốt cuộc là ai mà khiến hắn mê mệt đến thế.
Tôi lặng lẽ đi theo sau xe hắn từ xa, cẩn thận không để bị phát hiện.
Khang Cường dừng xe ven đường, hí hửng chạy đến mở cửa xe cho một người phụ nữ đang đứng đợi sẵn.
Khi thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó, tôi sững người tại chỗ.
Đó chẳng phải là Tiểu Thúy—em họ của Khang Cường sao?
Tôi còn nhớ rất rõ, vào năm ngoái có lần tôi đi công tác về, vừa về đến nhà thì thấy ta đang ăn cơm cùng bố mẹ chồng.
Lúc đó, Khang Cường giới thiệu với tôi rằng: đó là em họ xa từ quê lên thành phố công, tiện đường đến thăm cha mẹ , nên giữ lại ăn một bữa cơm.
Lúc đó, Tiểu Thúy trông thực sự rất giản dị, ánh mắt rụt rè đến mức không dám ngẩng đầu tôi.
Tôi còn nhiệt chào hỏi, với ta nếu có khó khăn gì thì cứ tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ.
Thấy tôi không nổi giận, mọi người lúc ấy đều thở phào nhẹ nhõm, mẹ chồng còn không ngớt lời khen tôi hiểu chuyện.
Giờ nghĩ lại, ánh mắt lảng tránh của mẹ chồng lúc đó, thêm vẻ mặt cẩn trọng của chồng—rõ ràng là đã có chuyện mờ ám từ lâu.
Chỉ là tôi quá bất cẩn, không phát hiện ra mà thôi.
Tôi không ngờ, ngay dưới mí mắt tôi, bọn họ lại diễn một vở kịch lớn như .
Quả thật là “chồng tốt” của tôi—tôi nên cảm ơn tổ tiên mười tám đời nhà ta mới phải.
Tiểu Thúy thân hình khá đẫy đà, do đang mùa đông nên mặc đồ dày, khó mà ra đang mang thai mấy tháng.
Tối qua tôi nghe họ đứa trẻ sắp sinh rồi—tính theo thời gian, chắc là ngay từ lần ta đến nhà kia, bọn họ đã bắt đầu lén lút với nhau.
Không kịp để tôi nghĩ thêm, Khang Cường đã vòng qua bên ghế lái, khởi xe.
Tôi vội vàng bám theo.
Xe của hắn len lỏi qua từng con phố, cuối cùng cũng quay về căn hộ mà trước đây tôi từng ở.
Tôi thấy hắn cẩn thận đỡ Tiểu Thúy xuống xe, từng bước dìu ta lên lầu, dáng vẻ lo lắng sợ ta xảy ra chuyện chẳng khác gì một người chồng mẫu mực.
Cảnh tượng trước mắt chói mắt đến mức khiến tôi nghẹn thở.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh—cái gì mà sinh viên trọ, cái gì mà hoàn cảnh khó khăn—tất cả đều là trò , là cái cớ để hắn lấy nhà tôi nuôi nhân.
Bản hợp đồng cho kia chẳng qua chỉ là tùy tiện bịa ra một cái tên, còn tôi thì ngốc nghếch đến mức chẳng hề nghi ngờ.
Hừ, thật là một cặp cẩu nam nữ! Tôi nhất định sẽ khiến các người phải trả giá đắt!
6
Tôi và Khang Cường quen nhau khi còn học đại học.
Lúc đó tôi giấu đi thân phận, chỉ một sinh viên đại học bình thường, sống kín đáo và giản dị.
Khang Cường là người chủ theo đuổi tôi.
Anh ta thích sự điềm đạm, thanh nhã và dễ gần nơi tôi.
Cha tôi là tổng giám đốc của một công ty xây dựng, từ nhỏ tôi chưa từng thiếu thốn về vật chất, nên bản thân tôi cũng không quá xem trọng tiền bạc.
Hoàn cảnh của Khang Cường không tốt, luôn đứng top đầu về thành tích trong lớp, hằng năm đều nhận học bổng.
Lúc đó tôi đúng là bị mỡ lợn che mắt, mới thấy quý cái tinh thần chịu khó chịu khổ của ta.
Cũng chính vì điều đó mà tôi có chút đánh giá cao ta hơn người khác.
Thời gian trôi qua chúng tôi có nhiều cơ hội tiếp hơn, dần dần đã trở thành một đôi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi buộc phải về công ty của cha việc, vì tôi là con duy nhất trong nhà.
Khi biết thân thế thật sự của tôi, Khang Cường đã chủ đề nghị chia tay. Anh ta mình không xứng, ở bên tôi chỉ là trèo cao.
Tôi không đồng ý chia tay, còn với ta rằng mỗi người không thể chọn nơi mình sinh ra, bây giờ không có không có nghĩa là sau này cũng không có.
Tài sản là thứ có thể tích lũy, chỉ cần dựa vào đôi tay mình cố gắng, thì sẽ đạt .
Sau một hồi thuyết phục, chúng tôi lại quay về bên nhau như trước.
Khi đó tôi luôn nghĩ ta đề nghị chia tay là vì tự ti. Đến bây giờ mới tỉnh ngộ—hóa ra Khang Cường đang chơi trò “lùi một bước để tiến ba bước”. Chỉ tiếc khi ấy tôi quá mù quáng.
Cha tôi là người khá cởi mở, từ nhỏ đã nuôi dạy tôi theo kiểu buông lỏng tự do, chỉ cần là điều tôi đã quyết, ông gần như không can thiệp.
Về chuyện hôn sự của tôi, ba mẹ đều không hề ủng hộ Khang Cường.
Bạn thấy sao?