Rửa mặt xong, tôi xuống lầu.
Bố mẹ chồng đã dậy từ sớm, người giúp việc cũng đã dọn bữa sáng lên bàn.
Mẹ chồng như chẳng có chuyện gì xảy ra, niềm nở gọi tôi: “Tiểu Nhã, lại đây ăn sáng đi.”
Trước kia, dù có bận đến mấy, tôi cũng sẽ tranh thủ thời gian để ăn sáng cùng họ.
Nhưng hôm nay tôi không có khẩu vị—không, phải chính xác là tôi sợ mình sẽ đổ cả bữa ăn lên đầu bọn họ.
Tôi giả vờ như không có chuyện gì, liếc bà ta một cái: “Công ty có việc, tôi không ăn đâu, đi trước đây.”
Lúc ra cửa, tôi thấy bố mẹ chồng liếc mắt nhau , trong ánh mắt tràn đầy đắc ý không giấu nổi.
Tôi âm thầm thề trong lòng: Cứ đi, để xem các người đắc ý bao lâu—ngày cả nhà các người phải khóc sẽ đến ngay thôi.
3
Đến công ty, tôi lập tức bảo thư ký điều tra hành tung của Khang Cường trong thời gian gần đây.
Tối qua tôi nghe lén qua cửa, vẫn còn nhiều chỗ chưa rõ ràng, một số chuyện nhất định phải tự mình nắm quyền chủ .
Tôi bảo trợ lý về nhà giúp tôi thu dọn hành lý, còn đặc biệt dặn mang theo toàn bộ trang sức quý giá.
Cái nhà đó tôi không muốn ở thêm một phút nào nữa, càng không muốn thấy gương mặt giả tạo ghê tởm của ba người bọn họ.
Điện thoại của Khang Cường nhanh chóng gọi đến: “Vợ à, em lại đi công tác sao?”
Trước kia, tôi chỉ thấy đó là sự quan tâm. Bây giờ nghe lại, chỉ thấy ghê tởm.
Nhưng lúc này chưa phải lúc bùng nổ, tôi đè nén sự chán ghét trong lòng, giả vờ hoà nhã đối phó: “Dự án ở tỉnh gặp chút vấn đề, em phải qua đó một chuyến.”
Giọng ta qua điện thoại đầy vẻ ân cần: “Vậy thì vất vả cho vợ rồi, trên đường nhớ ý an toàn, đừng quên ăn uống đúng giờ nhé…”
Nếu không phải tối qua tôi thấy rõ bộ mặt thật đáng khinh kia, e rằng người ngoài còn tưởng đây là chồng đang lo lắng cho vợ.
Tôi không muốn nghe ta tiếp tục diễn nữa, lập tức ngắt lời: “em bận rồi, em cúp máy đây.”
Từng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tôi hiểu rõ—đánh rắn phải đánh đúng chỗ hiểm, trước khi có bằng chứng xác thực thì càng phải nhẫn nhịn.
Khang Cường, đã phụ tôi, thì đừng trách tôi không nể !
Chẳng bao lâu sau, Khang Cường lại gửi tin nhắn: “Vợ à, mấy bộ trang sức của em cũng mang theo sao?”
Tôi khổ trong lòng—không mang đi thì chẳng phải để lại cho nhà các người hưởng chắc?
Tôi nhắn lại vỏn vẹn một chữ: “ừm.”
Không mang đi thì lấy gì đi tiếp khách.
Hắn còn lải nhải gì đó trong WeChat, tôi lười đọc thẳng tay lờ đi.
Chưa đến lúc nên cũng chưa dám chặn hắn, sợ khiến hắn nghi ngờ.
Rất nhanh sau đó, thư ký đã đặt lên bàn tôi bản báo cáo điều tra.
Nhìn danh sách những nơi Khang Cường thường lui tới khi tôi đi công tác, lòng tôi nghẹn lại, không thể rõ là cảm giác gì.
Khang Cường—đồ ăn cháo đá bát, đối xử với tôi như thế này sao!
4
Những chỗ Khang Cường thường lui tới, là một căn hộ cao cấp nằm ở vùng ngoại ô phía tây tỉnh thành.
Đó là căn nhà tôi đã bỏ tiền mua đứt trước khi kết hôn.
Từ việc trang trí đến sắm sửa nội thất, tôi đã dốc sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, thời gian và tâm huyết của mình cho căn hộ đó.
Sau khi kết hôn, căn nhà ấy vẫn luôn để không.
Trước Tết, Khang Cường đề nghị: căn nhà đẹp như để trống thì thật uổng phí, cho sẽ có thêm một khoản thu nhập đáng kể.
Lúc đó tôi thuận miệng đồng ý, giao toàn quyền cho ta xử lý.
Tôi không ngờ Khang Cường lại to gan đến mức dùng chính căn nhà của tôi để bao nuôi nhân.
Nhớ lúc đó ta từng với tôi, người là sinh viên mới tốt nghiệp, điều kiện kinh tế không tốt nên tiền không cao.
Tôi rất tin tưởng ta, cũng từng : chỉ cần giữ nhà sạch sẽ là , giá thấp chút cũng không sao, chúng ta không thiếu chút tiền đó.
Tôi còn nhớ rõ, khi ấy Khang Cường ôm lấy cổ tôi : “Anh biết ngay vợ là người hiểu chuyện nhất.”
Hừ, lúc đó tôi đúng là quá ngốc, hóa ra bày trò nửa ngày là để tiết kiệm tiền cho bản thân.
Nghĩ đến đây, tôi cầm điện thoại gọi thẳng cho ta.
Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng điệu lả lơi của Khang Cường: “Vợ à, mới đi mà đã nhớ rồi sao?”
Tôi cố nén cơn giận muốn ném điện thoại: “Anh gửi cho em bản hợp đồng cho căn hộ kia trước đây.”
Khang Cường lập tức cảnh giác: “Vợ , em hỏi cái đó gì ?”
Tôi đã sớm chuẩn bị lý do: “em muốn xem khi nào hết hạn, có người của em muốn lại căn nhà đó.”
Khang Cường ở đầu dây bắt đầu bịa chuyện: “Anh không nhớ để hợp đồng ở đâu rồi, chắc phải tìm một lúc.”
Tôi không để cho ta có thời gian lấp liếm: “Tìm nhanh lên, em sẵn sàng trả gấp đôi tiền đấy.”
Diễn kịch thì ai chẳng biết—chỉ cần cái miệng thôi, có mất mát gì đâu.
Chẳng bao lâu sau, một bản tài liệu gửi đến WeChat của tôi.
Tôi thời hạn hợp đồng—còn ba tháng nữa mới hết. Chỗ ghi tiền rõ ràng có dấu vết bị sửa, từ 800 tệ bị đổi thành 2000 tệ.
Bạn thấy sao?