Tôi vừa đi công tác về, mệt quá nên lên giường nghỉ sớm.
Nửa đêm tỉnh dậy đi uống nước, ngang qua phòng bố mẹ chồng thì vô nghe một bí mật trời.
Tôi sững sờ đứng chết trân tại chỗ.
Nếu không phải tận tai nghe thấy, tôi thật sự không dám tin—người đang chuyện lại chính là người chồng thân thiết nhất của tôi và bố mẹ chồng mà tôi luôn tôn kính.
Tim tôi lập tức rơi xuống đáy vực.
Kết hôn với Khang Cường mấy năm nay, tôi một lòng một dạ vì cái nhà này, không ngờ cả nhà bọn họ lại tính kế tôi như .
Tạm thời không thể nào tiếp nhận nổi, tôi cũng không uống nước nữa, lê đôi chân nặng trĩu như đổ chì quay lại phòng ngủ.
Chuyện vừa nghe quá mức kinh hoàng, tôi cần thời gian để tiêu hóa, để ổn định lại tâm trạng.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chắc là Khang Cường đã về.
Tôi nghiêng người quay mặt vào tường, không muốn đối mặt với ta.
Khang Cường rón rén bước vào, dừng lại bên giường tôi.
Tôi biết ta đang quan sát mình, bèn nín thở giả vờ ngủ say.
Diễn kịch thì ai chẳng biết, toàn là cáo già cả, tôi muốn xem thử ta sẽ diễn tiếp thế nào.
Một lúc lâu sau, Khang Cường không phát hiện ra điều gì bất thường, liền quay người đi ra ngoài, còn tiện tay khép cửa lại cho tôi.
Nếu không nghe những lời khi nãy, tôi nhất định sẽ nghĩ rằng hành này là vì quan tâm và chu đáo.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy đó là một trò cay đắng.
Tôi chưa bao giờ ngờ tới—một gia đình trông có vẻ thật thà chất phác lại giỏi ngụy trang và diễn xuất đến thế.
Đã như thì tôi sẽ chơi tới cùng.
Xem xem ai mới là kẻ đến cuối cùng.
Bên ngoài im lặng hồi lâu, tôi chân trần bước xuống giường, nền gạch láng bóng không phát ra chút âm thanh nào.
Tôi biết Khang Cường đang ở trong thư phòng, nghĩ lại mới thấy trước kia mình thật ngu ngốc, lại chẳng có chút đề phòng nào.
Nhiều lần ta đến tận khuya mới về phòng, tôi luôn nghĩ là do bận việc công ty, chưa từng nghi ngờ hay kiểm tra. Nhưng hôm nay thì khác.
Cả nhà ba người bọn họ ở trong căn nhà của tôi, ăn của tôi, uống của tôi, dùng đồ của tôi—phản bội tôi chưa đủ, còn mơ tưởng đuổi tôi ra đi tay trắng.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Có lẽ vì chột dạ nên Khang Cường mới cố ý đóng cửa thư phòng, vô lại cho tôi cơ hội nghe lén.
Là người điều hành một công ty xây dựng, trước đây tôi khinh thường mấy trò ti tiện thế này.
Nhưng giờ đây, tôi âm thầm thấy may mắn—nhờ thế mới phát hiện ra bộ mặt ghê tởm của cả nhà bọn họ.
Chỉ là… những lời tôi nghe suýt khiến tôi tức đến nôn ra máu.
“Em , nhớ em lắm, nhớ đến không ngủ nổi.”
“Cô ta ấy à, ngủ như con heo chết rồi, có bán đi cũng chẳng biết.”
“Yên tâm, sẽ không đụng vào ta, chỉ có cảm giác với mình em thôi.”
Là Khang Cường đang tán gẫu với một người đàn bà, những lời tứ buồn nôn khiến tôi muốn ói tại chỗ.
Đủ rồi, nghe đến đây là quá đủ, không cần phải tự hành hạ bản thân thêm nữa.
Tôi cố gắng nuốt xuống cảm giác ghê tởm, quay về phòng ngủ. Giờ chưa phải lúc trở mặt, cần phải lo liệu trước cho chu toàn.
Tôi sẽ khiến cả nhà bọn họ cút ra khỏi biệt thự của tôi, đừng hòng lấy dù chỉ một xu lợi lộc.
Bọn họ chẳng bảo tôi ngu ngốc, lắm tiền dễ lừa sao? Vậy thì tôi sẽ cho họ thấy cái “ngu” của tôi lợi thế nào.
Chúng ta cứ từ từ xem kịch, cưỡi lừa xem hát, đi rồi sẽ rõ.
2
Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra, Khang Cường vẫn như thường lệ nằm bên cạnh.
Tôi xoay người ngồi dậy, bắt đầu thay quần áo.
Hắn ghé sát lại, vòng tay ôm lấy eo tôi, giọng dịu dàng lả lơi: “Vợ à, còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi.”
Tôi cố nhịn cơn thôi thúc muốn tát thẳng vào mặt hắn, gạt bàn tay lấm lem kia ra: “Sáng nay có việc, phải đến công ty sớm.”
Khang Cường tôi đầy xót xa: “Vợ à, em đừng lúc nào cũng vất vả như . Ở nhà hưởng phúc như mấy người phụ nữ khác chẳng tốt hơn sao? Em xem, dạo này lại gầy đi nhiều rồi kìa!”
Chuyện muốn giúp tôi quản lý công ty, ta đã không chỉ một lần. Trước đây tôi từng có suy nghĩ đó thật.
Nhưng sau chuyện tối qua tôi đã hoàn toàn sáng tỏ—tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức bị bán đi rồi còn giúp kẻ khác đếm tiền.
Trước đây là tôi khờ dại, mắt mù, nhầm người, chọn sai người. Bây giờ thì không.
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu: “Đây là tâm huyết cả đời của ba em, em muốn tiếp tục gìn giữ, để lại cho con mình.”
Anh ta xuất thân từ nông thôn, tay trắng nên. Lý do tôi chọn ta lúc đầu, là vì thấy ta thật thà, không thủ đoạn, không toan tính.
Khi kết hôn, cha mẹ ta ngay cả tiền đặt cọc mua nhà cũng không có. Là ba mẹ tôi tặng tôi một căn biệt thự đã hoàn thiện nội thất nhà cưới.
Sau khi kết hôn, để mở đường cho Khang Cường, ba tôi đã sắp xếp cho ta vào công ty trưởng phòng mua hàng.
Ai ngờ ta mới một thời gian ngắn đã bị người ta tố cáo— rằng ta âm thầm nhận hoa hồng từ phía nhà cung cấp.
Ba tôi vì giữ thể diện nên điều ta sang một công ty thương mại nhỏ do gia đình tôi sở hữu, xem như có lời giải thích với các cổ đông.
Nhưng Khang Cường lại chê quy mô công ty nhỏ, không đủ đất dụng võ, từ đó cứ mãi nhăm nhe miếng bánh lớn là công ty chính của nhà tôi.
Đó là tâm huyết cả đời của ba tôi, sao tôi có thể dễ dàng dâng tận tay cho kẻ khác, nên vẫn luôn không tùy tiện gật đầu. Không ngờ, ta lại là hạng người ti tiện đến thế.
Bạn thấy sao?