6
Địa điểm tụ tập là khách sạn của Từ Thiếu Dục.
Cả nhóm chọn một bàn tròn, bắt đầu ăn uống, Chu Tự ngồi bên phải tôi.
Đến lần không biết thứ bao nhiêu chằm chằm vào bên hông tôi, thì tôi… bắt đầu không nuốt nổi nữa.
Chủ yếu là vì buồn .
Đi tụ họp bè, tôi thường mặc cho thoải mái, hôm nay cũng , chỉ mặc áo thun trắng với quần ống rộng.
Áo đó thực ra cũng không ngắn, chỉ là mỗi lần gắp đồ ăn, tay nâng vai đưa, vạt áo lại bị kéo lên một chút.
Lên xuống vài lần, lại hở eo.
Thấy chăm đến , tôi dứt khoát túm luôn vạt áo bên trái buộc thành một nút thắt nhỏ — vừa gọn eo lại vừa hở eo, một công đôi việc.
Chẳng bao lâu sau, Chu Tự ghé tai tôi:
"Em có lạnh không?"
Tôi cố nhịn , lắc đầu:
"Không lạnh."
Trong lòng thầm nghĩ, thì cố hở cơ bụng trước mặt tôi, còn tôi lại không hở chút eo à?
Đây gọi là “lấy gậy ông, đập lưng ông”.
Anh vẫn :
"Trên xe có mang theo áo khoác, nếu em lạnh, đi lấy cho."
Tôi , còn chưa kịp đáp thì bên tai vang lên giọng trêu ghẹo:
"Vợ chồng son thì thầm gì thế, dính sát ? Nói lớn lên cho cả bàn nghe với coi?"
Tôi quay đầu theo tiếng.
Người vừa lên tiếng là Lâm Thành — tay chơi thứ thiệt, từng theo đuổi tôi bị tôi từ chối. Gã thay người còn nhanh hơn thay áo.
Tôi trừng mắt lườm:
"Chuyện phòng the vợ chồng cũng muốn hóng, biết xấu hổ không?"
"Không xấu. Ai ở đây chẳng tò mò chứ."
Gã , ra vẻ chưa cam tâm:
"Một đại mỹ nhân ngon nghẻ như thế, sao lại để cậu chiếm mất , Chu Tự? Nói nghe xem, bí quyết là gì?"
Tôi đã sắp chịu hết nổi cái kiểu giọng điệu lả lơi đó, còn chưa kịp lên tiếng thì Từ Thiếu Dục đã trước.
"Biến đi, Lâm Thành. Nhìn cái bản mặt cậu kìa, nghĩ sao mà đòi so với Chu Tự? Lo giải quyết đống rắc rối đương của cậu trước đã."
Tôi đoán chắc Từ Thiếu Dục uống hơi nhiều, chứ bình thường ta chuyện rất giữ mồm giữ miệng, không đâm thẳng kiểu thế này.
"Được, tôi không so, bàn này chắc cũng có người so chứ?" – Lâm Thành giọng uể oải.
Từ Thiếu Dục vẫn không buông tha:
"Bàn này ai cũng thua xa Chu Tự!"
Chắc ta đang lên mood, giọng lớn hẳn:
"Người ta thích Tiểu Khê bao nhiêu năm, đó mới là cảm thật đấy. Mấy chuyện đương mèo vờn chuột của các cậu mà cũng gọi là , ra nghe còn xấu hổ thay…"
Anh ta thao thao bất tuyệt, mà trong đầu tôi giờ chỉ còn một ý nghĩ.
…Lộ rồi!
Tôi lén liếc sang Chu Tự, thấy cũng đang tôi, ánh mắt có phần hoảng loạn, cả hồi hộp nữa.
Tôi nuốt nước bọt, chưa kịp nghĩ ra nên gì thì Từ Thiếu Dục quay sang hỏi tôi:
"Tiểu Khê, đúng không?"
"…Hả?" Tôi nãy giờ có nghe gì đâu.
Nhưng cả bàn đang tôi, tôi đành gật đại.
"Thấy chưa, tôi có sai đâu!" – Từ Thiếu Dục đắc ý.
Chu Tự bỗng nắm chặt lấy cổ tay tôi, tay rất nóng, lực cũng mạnh, không một lời, trực tiếp kéo tôi rời khỏi phòng riêng.
Tôi lẽo đẽo theo sau .
Trong đầu vẫn còn mơ hồ: Có phải Từ Thiếu Dục vừa lố gì đâu?
Giữa các phòng riêng có một phòng nghỉ, Chu Tự mở một cánh cửa, kéo tôi vào, khóa trái, rồi vây tôi lại trong vòng tay.
Anh cúi đầu tôi, trong mắt như có mực đậm đến nỗi không thể tan.
Không hiểu sao bầu không khí này khiến tôi thấy hơi sợ, khẽ co vai lại.
Giọng khàn khàn:
"Em biết thích em từ trước rồi?"
Tôi ngơ ngác:
"Hôm sinh nhật ông nội , em mới biết."
Anh tôi chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Tôi còn đang do dự xem có nên gì để tan bầu không khí này không, thì tay phải bỗng nâng cằm tôi lên, cúi đầu, hôn xuống môi tôi.
Tôi trợn to mắt.
Vài giây sau, trong lòng thầm chửi:
…Đồ đàn ông thối tha, hung dữ thật đấy!
7
Sau nụ hôn đó, tôi không dám quay lại phòng riêng nữa.
Môi thì đỏ, chân thì mềm nhũn, ngay cả quần áo cũng xộc xệch.
Chu Tự quay lại phòng lấy túi xách của tôi. Không biết giải thích thế nào với đám người kia, chỉ thấy nắm tay tôi, nhếch môi :
"Xong rồi."
Tôi ngơ ngẩn theo về đến nhà lúc nào không hay.
Dì giúp việc ở nhà đã hầm xong món tuyết nhĩ hầm đu đủ, hỏi tôi có muốn ăn không. Tôi gật đầu.
Dì ấy mang bát tuyết nhĩ đu đủ ra đặt lên bàn ăn. Tôi vừa ngồi xuống, còn chưa kịp cầm thìa, Chu Tự đã bưng nguyên bát lên, kéo tay tôi, đưa thẳng lên tầng hai, quẹo trái vào phòng tôi.
Anh đặt bát sang bên, đẩy tôi ngồi xuống ghế sofa đơn, cúi đầu, lại định hôn tiếp.
Tôi thực sự không chống đỡ nổi nữa, vội đưa tay cản:
"——Đợi đã đợi đã, nên rõ chuyện trước thì hơn."
Anh dừng một chút, gật đầu, kéo cái ghế đẩu nhỏ lại ngồi bên chân tôi.
Tôi vừa ăn tuyết nhĩ đu đủ, vừa hỏi:
"Cuộc hôn nhân này, là một tay thúc đẩy?"
Anh gật đầu chậm rãi.
Tôi khẽ :
"Thích em từ khi nào ?"
Anh đáp:
"Hồi cấp ba."
Tôi ngạc nhiên:
"Hình như chúng ta đâu có quen?"
Anh :
"Chỉ là em không biết tôi thôi."
"…"
Không hiểu sao lại nghe ra chút u oán trong câu đó.
Tôi tò mò hỏi:
"Vậy sao hồi đó không theo đuổi em?"
Chu Tự rất thẳng thắn:
"Hồi đó xem như là trèo cao."
Tôi chợt nhớ ra, Tập đoàn Húc Nhật chỉ mới vươn lên vài năm gần đây. Nhà vẫn đang đi lên, còn nhà tôi thì đi xuống. Cuộc hôn nhân này vốn là để gắn kết một thương vụ lớn, nhà tôi thật ra là nhà nâng đỡ.
Tôi lầm bầm:
"Nhưng sau khi cưới cũng có thể mà."
"Thỏa thuận tiền hôn nhân."
Anh :
"Lỡ như tỏ , em lại đòi ly hôn thì biết đi đâu mà kiện?"
"…"
Tôi cũng không đến nỗi thô bạo chứ.
Mà thật ra tôi đã ngứa mắt với bản thỏa thuận kia từ lâu rồi. Tôi buột miệng:
"Viết lại cái mới đi."
Anh gật đầu:
"Được thôi."
Như thể đã chuẩn bị sẵn, lấy giấy bút ra. Nhưng khi bắt đầu viết, lại vài lần ngẩng lên tôi.
Tôi đặt bát tuyết nhĩ xuống, lườm:
"Nhìn em gì, ghi cầu của đi."
Anh :
"Anh không có cầu gì, em là rồi."
Tay này dạo này biết lời có cánh phết nhỉ?
Tôi nguýt một cái, giật lấy cây bút, viết một lèo mấy dòng trên giấy: không lừa em, không hung dữ, có chuyện gì phải rõ…
Viết liền tù tì tám điều, đầy cả trang toàn nét chữ của mình, tôi tiện miệng :
"Gọi là ‘Quy tắc dành cho chồng’ chắc hợp hơn."
Chu Tự gật đầu:
"Nghe cũng đấy."
Anh cầm bản thỏa thuận, hỏi:
"Ký ở đây hả?"
Thái độ thẳng thắn, ngoan ngoãn của khiến tôi có hơi ngẩn người. Tôi xòe tay che lên tờ giấy:
"Anh muốn nghĩ lại không?"
Anh dứt khoát ký tên, tôi:
"Em không biết đợi ngày này bao lâu rồi đâu."
Đồ đàn ông thối tha, đúng là biết chuyện, tôi bật , hôn nhẹ một cái lên mặt .
Tuyết nhĩ ăn xong, thỏa thuận sửa xong, tôi bỗng nhớ lại khoảng thời gian trước đối xử lạnh nhạt, rảnh rỗi không có việc gì, tôi bắt đầu tính sổ.
Mục số một.
"Tại sao chê cà phê em pha? Rõ ràng em có cho nhiều đường đâu! Em còn lén nếm thử, chẳng ngọt tí nào!"
Anh đáp:
"Em pha là ngọt rồi."
"…"
OK, qua ải.
Mục số hai.
"Tại sao em chỉ xứng đáng vào tổ thư ký chạy vặt? Em không thể thư ký riêng cho à? Rõ ràng là xem thường em!"
"Anh bị oan." – Anh .
"Em mà thành thư ký của thật, thì đừng hòng việc gì."
"Trong đầu toàn nghĩ đến em, là do sai."
"…"
OK, cho qua luôn.
Tôi đang đếm tiếp, định kể tội nào là chuyện tăng ca, nào là chứng nghiện việc, thì bất ngờ áp sát, đè tôi xuống, giọng khàn khàn:
"Tối nay, ở lại không?"
Tôi hừ một tiếng, đá ra:
"Không , về phòng mà tăng ca tiếp đi!"
8
Ngày đầu tiên đi sau khi chính thức “ lại từ đầu” sau hôn nhân.
Chu Tự nhất quyết đòi đi chung với tôi, tôi từ chối thẳng.
Đùa à, tôi đâu có ngu mà công khai quan hệ với ta? Lỡ bị đồng nghiệp biết thì sau này còn ai rủ tôi tám chuyện ở phòng trà nữa?
Đang việc, điện thoại nội bộ vang lên.
Tôi nhấc máy, hỏi :
"Chu tổng muốn uống cà phê à?"
Anh đáp:
"Nhớ em."
"……" Diễm Khả trúng phóc, người đàn ông này đúng là gọi điện thoại nội bộ chỉ để tán tỉnh.
Giữa bàn dân thiên hạ, tôi thật sự xấu hổ, đành phải nghiêm túc hỏi lại:
"Là tài liệu nào , tôi mang vào cho ."
Anh :
"Nhớ em quá, vừa rồi ký giấy mà còn ký nhầm thành tên em."
"……"
Tôi bịt miệng, hạ giọng quát khẽ:
"——Chu Tự!"
Anh bỗng bật , giọng trầm thấp êm tai như rượu vang nhẹ nhàng rót vào tim. Không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy ngọt ngào, môi khẽ cong lên.
Anh :
"Mười giờ có một cuộc họp, em vào biên bản nhé."
"Được ạ." – tôi đáp theo đúng quy trình công việc.
Anh lại thêm:
"Thật ra là muốn em. Họp hành chán chết, em mới thấy dễ chịu hơn chút."
Tên đàn ông này…!
Tôi suýt chửi thề, sợ cả văn phòng nghe thấy, đành phải kìm lại, rút đại một tập tài liệu trên bàn, gõ cửa bước vào phòng việc của Chu Tự.
Anh giống như đã đợi sẵn, dang tay chờ tôi nhào vào lòng.
Tôi đập xấp tài liệu xuống bàn, cố mặt dữ:
"Đang giờ việc, nghiêm túc lại cho em!"
Anh kéo tôi ngồi lên đùi, ghé sát tai tôi thì thầm:
"Muốn không nghiêm túc... cũng lâu lắm rồi."
Đúng thời điểm, sai địa điểm. Tôi vội kéo về chủ đề nghiêm chỉnh:
"Trợ lý Lý đâu rồi? Dạo này sao không thấy?"
"Đi công tác." – đáp.
Tôi nghi hoặc:
"Dạo này ta đi công tác hoài ?"
Hồi trước trợ lý Lý với trợ lý Triệu thay phiên nhau đi công tác mà.
Tôi bỗng ngộ ra:
"…Không lẽ, biết rồi?"
Bạn thấy sao?