“Không thể nào! KHÔNG!”
Cảnh sát sợ Tạ Diên Xuyên quá kích sẽ gì đó ảnh hưởng đến cái xac, nên đã kéo ta ra.
“Anh Tạ, xin đừng quá đau lòng!”
“Không thể nào, sao có thể ? Tôi đã đưa tiền chuộc, sao ấy có thể xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Tạ Diên Xuyên chằm chằm vào các vết thương của tôi, như thể ta đang cảm nhận nỗi đau mà tôi phải chịu lúc còn sống.
Nhưng tất cả những điều này đều là do ta tự tay ra cho tôi.
Anh ta quỳ trên mặt đất, mặt đầy nước mắt.
“Đều là sai, sai rồi, không nên để em đi… sai rồi”
Tạ Diên Xuyên rên rỉ, ánh mắt đờ đẫn, cả người giống như ngu dại.
Thấy thế cảnh sát thở dài, vỗ vỗ bả vai Tạ Diên Xuyên mà trấn an:
“Anh Tạ, mong có thể bình tĩnh một chút, chúng tôi đã bắt kẻ nghi, yên tâm, chúng tôi sẽ trả lại sự công bằng cho Tống.”
“Tôi muốn gặp hắn!” Tạ Diên Xuyên đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng ngắt lời cảnh sát: “Cho tôi gặp hắn!”
Khi Tạ Diên Xuyên bước vào phòng thẩm vấn, người đàn ông kia đã có mặt ở đó.
Hắn cực kì bình tĩnh.
Khi thấy Tạ Diên Xuyên, hắn lại mỉa mai:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Tạ!”
“Tại sao? Không phải tôi đã đưa tiền chuộc cho rồi sao? TẠI SAO ANH CÒN HAI CHET VỢ TÔI?”
Tạ Diên Xuyên dữ tợn mà hét lên.
Tên đàn ông kia liếc Tạ Diên Xuyên một cái, sau đó bật , đến méo cả mặt.
“Tạ Tổng, lời này đừng hỏi tôi, nên đến người trong lòng kìa, chính ta đưa tiền cho tôi để tôi giet vợ !”
“Hơn nữa, lúc vợ bị tôi chà đạp, có gọi điện thoại cho , nếu nghe điện thoại, không chừng có thể cứu vợ mình, không phải là đã tắt máy sao?”
Nỗi đau ngày hôm đó lại ùa về.
Tôi cảm thấy đôi tay run rẩy, móng tay cắm sâu vào thịt.
“Vợ thật là đáng thương…!”
“Trước khi chet còn kêu tên chồng mình, muốn cứu ta, ta đau quá.”
Mấy câu đó giống như một đòn giáng mạnh vào đầu Tạ Diên Xuyên.
Tất cả đều là giả dối.
Tất cả đều là do Tôn Tư Miểu, là ta chết Tống Oản Chi.
Mà Tạ Diên Xuyên cũng là đồng lõa.
Tạ Diên Xuyên kìm nén sự run rẩy toàn thân, siết chặt hai bàn tay.
“Không, không phải như thế…”
Anh ta cuối cùng cũng chịu không nổi, sắc mặt trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra khỏi cục cảnh sát.
Giống như một con dã thú mất khống chế mà lao đến nhà Tôn Tư Miểu.
CẢ người Tạ Diên Xuyên bị nước mưa xối ướt.
Nước mưa còn nhỏ giọt trên tóc, hai mắt đỏ ngầu.
“Anh Xuyên, sao ?”
Ánh mắt Tôn Tư Miểu lo lắng, tiến lên đỡ Tạ Diên Xuyên.
Tuy nhiên, Tạ Diên Xuyên không còn dịu dàng với ta như trước, đưa tay bóp chiếc cổ mảnh khảnh của ta
“Là ….”
“Bắt cóc là giả, những người kia là dô sắp xếp, muốn chết Oản Chi.”
Bàn tay của Tạ Diên Xuyên từ từ siết chặt.
Tôn Tư Miểu bị ta bóp chặt không thở nổi: “Anh Xuyên… đang gì ? Em, em nghe không hiểu…..”
Đáp lại ta là cái tát cực kỳ mãnh của Tạ Diên Xuyên.
“Tôn Tư Miểu, đến bây giờ còn dối?”
Tạ Diên Xuyên nhắm mắt lại, giống như không muốn nhớ đến cảnh tượng kia nữa.
“Cảnh sát đã tìm the the của Oản Chi, tên đàn ông kia cũng đã bị bắt.”
Nghe , Tôn Tư Miểu lập tức đứng thẳng dậy.
Tạo khoảng cách với Tạ Diên Xuyên, lại dùng tay lau đi nước mắt.
“Thì sao?”
“Tạ Diên Xuyên, đừng quên là chính đã thôi miên Tống Oản Chi, để ta đi chết.”
“Tốt nhất nên đến cục cảnh sát lần nữa, thôi miên tên kia, đừng để hắn khai ra hai chúng ta!”
Tôn Tư Miểu hất cằm, ánh mắt tàn nhẫn không thèm che giấu.
Tôi hiện tại đã hiểu, vì sao Tôn Tư Miểu dám tên kia đến giet tôi.
Thì ra con át chủ bài của ta là Tạ Diên Xuyên.
Bị phát hiện thì sao, chỉ cần Tạ Diên Xuyên thôi miên tên kia.
Bọn họ sẽ không bị khai ra.
Cô ta tin tưởng Tạ Diên Xuyên chắc chắn sẽ như .
Tất nhiên là sẽ không có ai muốn chính mình phải vào tù.
“Cho nên tất cả là tôi đó, có thể gì tôi?”
Bạn thấy sao?