Giọng lại có chút run rẩy: “Các người cũng hùa theo Tống Oản Chi gạt con?”
“Con nhận thua là rồi! Con xin lỗi ta là ! Ba, Tống Oản Chi ở đâu, ta ra gặp con!”
Ba tôi khó hiểu mà hỏi:
“Diên Xuyên, con cái gì vây? Chi Chi không phải cùng con đi du lịch sao?”
Mẹ tôi nghe thấy tiếng cãi vã, cũng cầm đôi đũa đi ra: “Làm sao ? Chi Chi sao?”
“Diên Xuyên, Chi Chi không về cùng con sao?”
Đối mặt với câu hỏi của ba mẹ tôi, nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi từng ngóc ngách trong lòng Tạ Diên Xuyên.
“Oản Chi…. không có ở đây sao?”
“Sao ấy lại không ở đây? Không phải ấy đi du lịch cùng hai người sao?”
Mẹ tôi cũng bắt đầu lo lắng, bà ấy đưa di của mình cho Tạ Diên Xuyên:
“Con xem, đây là tin nhắn con bé gửi cho mẹ mấy ngày trước.”
Tay Tạ Diên Xuyên run rẩy mà nhận lấy, lại đọc đến câu: [Mẹ, con cùng Tạ Diên Xuyên đi du lịch nước ngoài mấy ngày, nếu không có việc gì mẹ đừng gọi cho con.] Anh ta liền lảo đảo lui lại mấy bước.
“Không thể nào…. không thể nào… đây không phải là sự thật, sẽ không….”
“Diên Xuyên, con đang cái gì , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chi Chi đâu?”
Ba tôi nhanh chóng bước tới, nắm lấy vai ta mà lắc.
Sau khi biết tôi và Tạ Diên Xuyên không đi du lịch cùng nhau và ta cũng đã không liên lạc với tôi suốt một tuần qua.
Ba tôi nhịn không mà tát ta hai cái.
“Cái gì? Một tuần rồi không liên lạc với Chi Chi? Tại sao mày không báo cảnh sát? Rốt cuộc là mày đang cái gì?”
Tạ Diên Xuyên đang mất hồn vì hai cái tát của ba tôi.
“Con ở… con ở…”
Anh ta khó khăn mà ra mấy chữ rồi im miệng.
‘Anh đang đi cùng Tôn Tư Miểu.’
Tôi giúp ta hết câu.
Thậm chí ta còn dám thôi miên vợ mình, để đổi lấy sự an toàn cho bạch nguyệt quang của ta.
Sau khi nhận điện thoại của cảnh sát, còn ngoan cố cho rằng tôi đang diễn kịch.
Mẹ tôi nước mắt giàn giụa mà nắm lấy cổ áo Tạ Diên Xuyên: “Có phải cậu tổn thương con của tôi? Tạ Diên Xuyên, trước đây khi cậu muốn cưới Chi Chi cậu đã gì với tôi?”
“Cậu cậu muốn bảo vệ con bé cả đời, muốn tốt với con bé cả đời! Nếu cậu không thì cũng không sao cậu với tôi, tôi sẽ đón con bé về nhà, tôi sẽ chăm sóc nó!”
“Cậu cho tôi biết, Chi Chi đang ở đâu, mau đi!”
Nhìn mẹ khóc không thành lời.
Lòng tôi cũng đau như cắt.
Tạ Diên Xuyên không thể trả lời, tùy ý để mẹ tôi vừa khóc vừa chửi.
“Sẽ không, Oản Chi sẽ không có chuyện gì.”
Nói xong, ta thất thiểu đứng dậy, thoát khỏi vòng vây của ba mẹ tôi, chạy thẳng đến cục cảnh sát.
.
.
.
Ở cục cảnh sát, Tạ Diên Xuyên chỉ vào cái xác rách nát trước mặt, không thể tin nổi:
“Không thể nào…không thể nào, đây không phải là Oản Chi của tôi.”
“Cô ấy chỉ giận dỗi với tôi, đúng rồi, đúng đúng, chắc chắn là như , ấy đang núp ở một chỗ nào đó…”
“Các người đừng hòng gạt tôi!”
Đôi mắt Tạ Diên Xuyên đỏ ngầu, mất lí trí mà nhào đến các cảnh sát.
“Các người trả Oản Chi lại cho tôi!”
Cảnh sát thấy thế liền liền túm lấy tay Tạ Diên Xuyên bẻ ra sau lưng.
“Anh Tạ, chúng tôi hiểu cảm của bây giờ, đây thật sự là xác của Tống.”
“Đã có kết quả DNA”
Tạ Diên Xuyên xem đi xem lại kết quả báo cáo DNA, lắc đầu :
“Không thể nào, đây không phải là Oản Chi, tất cả đều là giả!”
3.
Cảnh sát: “Kết quả báo cáo không thể giả, Tạ xin nén đau thương!”
Tạ Diên Xuyên đột nhiên lớn, đến run run bả vai.
Khuôn mặt sa sút cộng với bộ dáng điên loạn, ai thấy cũng không dám mở miệng.
“Không thể nào, có thể quá trình xét nghiệm có sai sót, không tin tôi cho các xem.”
Tạ Diên Xuyên dùng tay véo mắt cá chân của tôi, bùn trên đó đã khô.
Anh ta vừa lau vừa giải thích: “Trên mắt cá chân của Oản Chi có một vết sẹo, lúc mới kết hôn không cẩn thận đã bị bỏng….”
Lời còn chưa hết, vết sẹo theo lực ma sát của ta đã lộ ra.
Bạn thấy sao?