Chồng Tôi Là Một [...] – Chương 3

Đến giờ nghỉ trưa, khi các đồng nghiệp đang nghỉ ngơi, không ai để ý đến ta.

Cô ta pha một ly cà phê, lén vào văn phòng của Thẩm Yến.

Thẩm Yến đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại, thấy ta bước vào liền nhíu mày:

“Ai cho vào đây?”

Lục Linh Linh giả vờ như không nghe thấy sự khó chịu trong giọng :

“Anh rể, giờ này còn việc, chắc mệt lắm.

Uống ly cà phê này để tỉnh táo nhé.”

Thẩm Yến cau mày:

“Chu Mẫn không với sao?

Không phép vào văn phòng tôi khi chưa có sự cho phép.

Ra ngoài ngay.”

“Anh rể, em chỉ quan tâm đến …”

Thẩm Yến lạnh lùng ngắt lời:

“Tôi , ra ngoài.”

“Thôi , cà phê em để trên bàn, nhớ uống nhé.”

Ngoài mặt, ta tỏ ra ngoan ngoãn.

Nhưng nếu chịu nghe lời, thì đã không phải là Lục Linh Linh.

Đi chưa mấy bước, ta hét lên:

“Anh rể, em trẹo chân rồi!”

Vừa vừa nghiêng người về phía Thẩm Yến, như sắp ngã vào người .

Thẩm Yến , thản nhiên lùi một bước.

Lục Linh Linh không kịp trở tay, ngã xuống sàn đau điếng.

Tiếng kêu nửa thật nửa giả của ta nhanh chóng chuyển thành tiếng than đau.

Tôi đang ngủ trưa trong phòng nghỉ của văn phòng Thẩm Yến, nghe tiếng ồn bên ngoài liền mở cửa bước ra.

Đúng lúc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.

Lục Linh Linh oán trách:

“Anh rể, sao không đỡ em, em đau rồi này!”

Thẩm Yến thản nhiên:

“Tôi bị ám ảnh sạch sẽ. Bây giờ có thể rời khỏi văn phòng tôi chưa?”

Lục Linh Linh chìa tay về phía , ra vẻ cần ôm:

“Anh rể, chân em bị trẹo rồi, bế em dậy đi.”

Thẩm Yến nhếch môi, nụ đầy ẩn ý:

“Bế ?”

Lục Linh Linh tưởng có hy vọng, vội gật đầu:

“Đúng rồi, rể, bế em đi.”

Thẩm Yến bước tới, xuống ta từ trên cao:

“Lục Linh Linh, so với việc dùng tay bế , tôi muốn dùng chân đá ra ngoài hơn.

Cô tự bò ra ngoài hay để tôi đá?”

Tôi không nhịn bật .

Lúc này Thẩm Yến mới nhận ra tôi đã thức dậy.

Anh liếc Lục Linh Linh, ánh mắt lạnh lùng:

“Cô ồn đến mức đánh thức cả A Hiền.”

Lục Linh Linh ngẩn người: Chuyện quan trọng không phải là vừa ngã sao? Cô vẫn đang nằm đây cơ mà?

Nhưng ánh mắt băng giá của Thẩm Yến khiến không dám phản bác.

Cảm giác đó giống như bị một con rắn độc đang phun lưỡi đỏ chót chằm chằm.

Bản năng sinh tồn khiến ta không dám than phiền nữa, vội vàng bò dậy chạy ra ngoài.

Thẩm Yến ôm lấy tôi, tựa cằm lên vai tôi một cách lười biếng:

“A Hiền, em này của em phiền quá, đối phó với ta thật mệt mỏi.”

Anh trông giống như một mèo ragdoll kiêu ngạo.

Tôi xoa mái tóc đen mềm mại của :

“Thẩm Yến, cứ sa thải ta đi là xong.”

“Không , còn muốn giúp em trả thù.

Nếu ta không ở đây, vở kịch sắp xếp sẽ không diễn .

Nhưng mà…”

Hơi thở nóng rực của phả vào cổ tôi, khiến tôi vừa tê vừa ngứa.

Tiếng thì thầm bên tai trầm khàn:

“A Hiền, tối nay em phải bù đắp cho đấy.”

Mặt tôi nóng ran.

Không biết vì hơi thở nóng bỏng của , hay vì những lời .

Tôi đánh nhẹ vào vai :

“Anh không mệt sao? Mệt thì nghỉ ngơi đi.”

Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi, ánh mắt sáng rực:

“Thấy em là hết mệt rồi.”

Nhưng tôi thì mệt.

Hôm qua bị hành hạ đến mức đau lưng, sáng nay còn đi muộn.

May mà tôi là bà chủ công ty, không ai trách cứ hay trừ lương tôi cả.

Lục Linh Linh vì bị ngã trẹo chân, tạm thời im hơi lặng tiếng một thời gian.

Một tháng sau, công ty tổ chức hoạt team building thường niên.

Team building của công ty tôi rất thoải mái.

Mọi người chọn một điểm đến, công ty lo chi phí vé máy bay, khách sạn và một khoản chi tiêu cố định.

Đến nơi, chỉ cần chụp một bức ảnh tập thể là có thể tự do khám .

Lần này cũng không ngoại lệ.

Chúng tôi chọn một hòn đảo.

Sau khi chụp xong ảnh nhóm, mọi người tách ra đi chơi.

“Anh rể, A Hiền, em có thể đi cùng hai người không?”

Lục Linh Linh cắn môi, giọng điệu đáng thương:

“Em không quen biết ai ở đây, sợ lắm.”

Tôi và Thẩm Yến đang định đi chợ hải sản đặc sản địa phương thì ta xông đến, cứ khăng khăng muốn “bóng đèn”.

“Sợ thật sao?”

Lục Linh Linh gật đầu lia lịa.

Thẩm Yến gọi trợ lý:

“Tiểu Trương, mua vé máy bay về cho Lục Linh Linh.

Để ấy khỏi phải lo lắng ở đây.”

Lục Linh Linh hoảng hốt:

“Anh rể, em không có ý đó.

Em muốn đi cùng .

Anh thật là đàn ông, có ở bên em cảm thấy rất an toàn.”

Cô ta liếc tôi, giả vờ yếu đuối:

“Chị à, chị để rể đồng ý với em đi.

Hay là chị ích kỷ đến mức vì muốn tận hưởng thế giới hai người mà không thèm quan tâm đến sự an nguy của em?”

Tôi chẳng vội giải thích, chỉ liếc Thẩm Yến.

Lục Linh Linh muốn chia rẽ giữa tôi và , cũng phải xem Thẩm Yến có phối hợp hay không.

Quả nhiên, Thẩm Yến lạnh lùng :

“Lục Linh Linh, là tôi muốn tận hưởng thế giới hai người với A Hiền.

Nếu còn dám phiền, tôi không ngại cho biết thế giới này nguy hiểm ra sao.”

Ánh mắt lạnh như băng của khiến ta sợ hãi, vội vàng lắc đầu:

“Thôi, em tự đi chơi một mình, không phiền hai người nữa.”

Cô ta rời đi, không gian của tôi và Thẩm Yến cuối cùng cũng yên tĩnh hơn.

Chúng tôi bắt đầu những phút giây thư thái bên nhau.

Cả hai đi dạo chợ hải sản địa phương, tự tay chọn vài món hải sản tươi ngon rồi nhờ quán chế biến.

Dù không phải tự mình nấu, việc tôi tự chọn nguyên liệu cũng khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.

Tóm lại, đó là một bữa ăn đầy mãn nguyện.

Hôm sau, chúng tôi tham gia nhảy dù và lướt sóng, toàn những hoạt đầy kích thích.

Tôi không biết lướt sóng, nhờ sự hướng dẫn kiên nhẫn của Thẩm Yến, tôi cũng bắt đầu chơi trông khá ra dáng.

Giữa lúc đó, Chu Mẫn gọi điện cho tôi, báo rằng Lục Linh Linh đang dò hỏi khắp nơi về tôi và Thẩm Yến.

Có vẻ như ta vẫn chưa từ bỏ ý định với , bảo tôi nên cẩn thận hơn.

À, quên chưa , tôi và Thẩm Yến không ở cùng khách sạn với đồng nghiệp.

Chúng tôi một phòng tổng thống ở khách sạn năm sao.

Thẩm Yến từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ăn ngon mặc đẹp.

Kể từ khi ở bên tôi, càng muốn dành cho tôi những thứ tốt nhất.

Đặc biệt về mặt vật chất, tuyệt đối không để tôi thiệt thòi.

Đôi lúc tôi thấy chi tiêu quá hoang phí.

Nhưng với một kẻ si như Thẩm Yến, lại thấy những gì dành cho tôi vẫn chưa đủ tốt.

Anh cho rằng tôi xứng đáng với những thứ tốt đẹp và quý giá nhất thế gian.

Đúng là kẻ si hết thuốc chữa, tôi thích điều đó.

Chơi hai ngày liền, tôi bắt đầu thấy mệt.

Thêm vào đó, Thẩm Yến là người cực kỳ sung sức.

Ban ngày đi chơi với tôi, tối lại tôi kiệt sức.

Cơ thể tôi thực sự không chịu nổi nữa.

Ngày thứ ba, tôi ngủ một mạch đến trưa, ăn qua loa vài món rồi tiếp tục ngủ.

Đến tối, tôi lén đi đến spa của khách sạn để thư giãn.

Vừa định gửi túi xách thì nhận loạt cuộc gọi dồn dập từ Thẩm Yến:

“A Hiền, em đi đâu rồi?”

“Em đi spa.”

Biết tính không chịu rời tôi nửa bước, tôi vội thêm:

“Là spa chỉ dành cho nữ thôi.”

“A Hiền, có phải em bắt đầu ghét rồi không?”

Giọng trầm xuống, còn mang theo chút tủi thân.

“Không có mà, em nhất.”

“Chẳng qua do em mệt quá. Em đâu phải sắt thép, em cũng biết mệt chứ.”

Tôi với cả đống lời ngọt ngào, dù sao cũng chẳng mất gì.

Sau khi dỗ dành, giọng dịu dàng hơn:

“Anh đợi em về.”

“Vâng.”

Tôi cúp máy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...